2009/12/30

Phạm Thanh Nghiên


Nói thật cách đây một năm nếu ai hỏi tôi có biết Phạm Thanh Nghiên là ai không thì câu trả lời sẽ là không. Dạ thưa tôi không biết tí ti gì về cô này. Thậm chí những gì Nghiên và các bạn Nghiên đã làm trong suốt những năm vừa qua tôi cũng không biết.

Tôi không biết Nghiên là bạn thân của Lê Thị Công Nhân, người luật sư hiện đang bị cầm tù vì những hoạt động dân chủ của cô ở Việt Nam. Tôi cũng không biết là Nghiên đã từng xin giấy phép để được biểu tình phản đối việc Trung Quốc tuyên bố quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa là của họ.

Nhưng đơn xin của Nghiên đã bị từ chối.

Thế là Nghiên đã quyết định biểu tình, căng biểu ngữ ngay tại nhà.

Và không ít lâu sau thì Nghiên đã bị bắt. Vào tháng 9 năm ngoái. Khi Nghiên chỉ chưa đầy 33 tuổi.

Điều đáng nhắc đến ở đây là mặc dù tôi cũng có quan tâm đến những vấn đề dân chủ và nhân quyền cho Việt Nam, vẫn đọc báo tiếng Việt trong nước lẫn ở hải ngoại mỗi ngày nhưng vì sự hiểu biết của mình vẫn chưa được đầy đủ cho lắm nên việc Nghiên và các bạn bè bị bắt giam trên một năm vừa qua tôi đã không hiểu rõ.

Mãi cho đến ngày người bạn của tôi, Lê Công Định, cũng bị cho vào tù. Và 9 người trong nhóm hoạt động dân chủ của nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa bị đem ra tòa tuyên án từ 2 đến 6 năm tù.

Ngoại trừ Phạm Thanh Nghiên.

Mặc dù Nghiên là một trong những người trẻ nhất đang bị cầm tù. Và là nhà hoạt động nữ duy nhất trong nhóm. Nhưng cho đến nay Nghiên vẫn bị biệt giam, vẫn chưa được đem ra xử.

Các bạn có thể tưởng tượng được không? Là ở trong thế kỷ này, trong thời đại này, ngay trong những ngày lễ Giáng Sinh, mừng một thập niên mới lại có một người con gái trẻ Việt Nam đã và đang bị cầm tù trong suốt hơn một năm vừa qua. Mà ngay chính mẹ cô cũng không được cho phép vào thăm, nhìn nhau an ủi.

Nếu bạn là Nghiên, và mẹ bạn là mẹ của Nghiên, chắc bạn sẽ tưởng tượng ra được chút ít nỗi cô đơn và đau khổ của những người trong cuộc. Nhất là khi họ không thể làm gì tốt hơn để thay đổi thời cuộc.

Thế còn những người như chúng ta có thể làm gì? Ngoài việc lên tiếng nói cho nhau nghe? Hoặc lên án những hành động, những thể chế vô nhân bản?

Chẳng lẽ chỉ có thế thôi à?

Trịnh Hội

28/12/2009

http://www.voanews.com/vietnamese/2009-12-28-voa31.cfm

Không Sẵn Tay Sai Hẳn Khó Có Quan Thầy!


Ban biên tập web VT: Tiết mục "Làng Dân Báo" sẽ giới thiệu thường xuyên đến quý độc giả những bài viết đa dạng từ các cây viết bloggers. Đây là những trăn trở chân thực và "ngoài luồng" của quần chúng Việt Nam.

Xin giới thiệu đến quý độc giả bài viết "Không Sẵn Tay Sai Hẳn Khó Có Quan Thầy!" của blogger Đinh Tấn Lực:

http://dinhtanluc.multiply.com/journal/item/511/511


Trang mạng http://bauxitevietnam.info/ lại phải cố khắc phục thêm một sự cố “bất thường”, sau gần một năm hoạt động vượt mặt tất cả các trang mạng chính quy trong nước, với lượng truy cập kỷ lục cả về số lượt, tốc độ, lẫn mức độ hiệu quả trên tổng số nhân sự hoặc chi phí.

Sự cố “bất thường” từng nhiều lần xảy ra đó, âu cũng là điều có thể mường tượng được từ đầu, hoặc, chí ít là chẳng mấy ai coi đó như một “bất ngờ” trên cái nền tảng sinh hoạt chính trị nghiệt ngã Thậm hèn với giặc-Cực ác với dân như Rứa. Và chẳng phải đó cũng chỉ là hiệu ứng/hệ quả của một nền ngoại giao mẫu-tử/thầy-trò/chủ-tớ hay sao? Hãy cùng lược xem mối quan hệ này “hữu hảo” tới đâu trong năm 2009? *

- Thiên Tuế Ta – Lục Tuần Tàu -

Đáp ứng lời thỉnh cầu của Hà Nội (ngày 15/1/1950), Bắc Kinh là chính phủ đầu tiên trên thế giới đã chính thức công nhận nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (ngày 18/1/1950). Sau đó mới lần lượt tới Liên Xô và các nước Đông Âu cũ (mà nay đã cực lực dân chủ hóa để cất cánh). Tức, chỉ còn dăm ngày nữa là đến dịp kỷ niệm 60 năm thiết lập quan hệ bang giao giữa Việt Nam với các nước vừa kể.

Tuy nhiên, xem ra, chỉ riêng đối với Trung Quốc (TQ) là có phần đặc biệt nổi trội hơn cả: đảng và nhà nước ta đang cất công đề xuất/ráp nối/phối hợp với đại lễ 1000 năm Thăng Long, gọi là để cho dịp kỷ niệm 60 năm hữu nghị này gia tăng thêm bội phần long trọng!

Kể cũng là “có cơ sở”! Bởi, công lao của Bắc Kinh đã từng đỡ đầu/trợ giúp/chỉ đạo cho đảng và nhà nước ta, tính từ thời Điện Biên cho tới Mậu Thân, tính từ chiến dịch biên giới tới cải cách ruộng đất, tính cả nhân/vật/tài lực, tính cả cố vấn/chuyên gia lẫn tham mưu/chỉ huy, tính cả kinh viện lẫn quân viện… hẳn phải ví như Thái Sơn/Nam Hải. Và bởi, quan trọng hơn cả, hiện chỉ có TQ là còn chút khả năng trước một nhúm đầu cúi tay ngửa, như chủ nhiệm một trại mồ côi trông coi toàn bộ cộng đồng cộng sản còn sót lại, sau khi các chế độ thuộc Quốc Tế III đành buông thắt lưng nhau mà tan rã.

Cách tính “1000 tuổi Ta-60 tuổi Tàu” đầy ắp chất cảm kích/cúc cung/sáng tạo như trên, hóa ra, cũng là một cách báo đền ơn sâu nghĩa nặng. Rứa là tròn chữ quân thần. Rứa là phải đạo bề tôi. Rứa là đẹp lòng thiên tử.

Trong bản Thông cáo báo chí chung hồi cuối tháng 8/2006, nhân chuyến khấu kiến Bắc Kinh của vợ chồng Nông Đức Mạnh, TQ đã khẳng định sự hài lòng về mối quan hệ giữa hai đảng và nhà nước.

Sự hài lòng đó, nhờ nỗ lực phi thường của lãnh đạo đảng và nhà nước ta, đã kéo dài và gia tăng gấp bội trong năm 2009 này:

1. Thăm Thẳm Mốc Biên Giới

Theo TTXVN: “Vào những giây phút giao thừa chào năm mới 2009, các lực lượng tham gia phân giới cắm mốc Việt-Trung có thể tự hào báo cáo với Tổ quốc Việt Nam yêu quý đã hoàn thành nhiệm vụ được lãnh đạo Đảng và Chính phủ hai nước giao phó: kết thúc phân giới, cắm mốc biên giới đất liền Việt-Trung…”.

Biên giới trên đất liền Việt Nam-Trung Quốc dài khoảng 1.406km, giữa 7 tỉnh cực Bắc của VN là Điện Biên, Lai Châu, Lào Cai, Hà Giang, Cao Bằng, Lạng Sơn và Quảng Ninh, tiếp giáp với 2 tỉnh cực Nam của TQ là Vân Nam và Quảng Tây. Toàn tuyến biên giới Việt-Trung được đánh dấu bằng 1971 mốc, bao gồm 1378 mốc chính và 593 mốc phụ.

Trong đó, một số cột mốc mới cáu đã nhanh chân chạy vào cương thổ nước ta, trong lúc hơn bảy trăm cây số vuông đất cũ đã cùng ải Nam Quan và một phần thác Bản Giốc đã theo quyết định của “trên” mà âm thầm trườn sang nước bạn.

Rứa không là cái cốt tay sai rất đáng cho quan thầy hài lòng hả dạ đó sao?

2. Mênh Mông Tình Hữu Nghị

Kỷ niệm 30 năm cuộc chiến đấu vệ quốc oai hùng của quân dân ta gìn giữ biên cương phía Bắc hồi tháng 2/1979, với núi xương sông máu của hàng chục vạn thanh niên rường cột nước nhà đổ ra bảo vệ từng tấc đất dọc biên trước cuộc tiến công vũ bão gọi là “giáo trừng” của bọn giặc bá quyền nước lớn… đã chìm sâu vào một cõi im lặng gần như tuyệt đối của hàng ngàn cơ quan báo đài chính quy của đảng và nhà nước ta. Lý do? Đã có chỉ thị của Ban Tuyên Giáo Trung Ương nghiêm cấm hệ thống báo đài ở đây đưa tin/viết bài đề cập đến cuộc xâm lăng 1979 của TQ.

Quyển “Sách Trắng 1979” của Bộ Ngoại Giao đã mất biến theo những dòng sử cải biên. Quyển “Phê phán chủ nghĩa bành trướng và bá quyền nước lớn của giới cầm quyền phản động Bắc Kinh” (Nxb Khoa Học Xã Hội - Hà Nội, 30/08/1979), và cả bộ sách “Sự Thật Về Quan Hệ Việt Nam-Trung Quốc Trong 30 Năm Qua” (Nxb Sự Thật, Hà Nội 10/1979)… đều đã được thu hồi và tiêu hủy sạch.

Tất cả các bài ca biên giới hào hùng một thời, đã theo lệnh “trên”, cũng từ lâu tắt tịt (Ngày ra đi, hướng biên cương, gió bấc tràn về lòng anh lạnh buốt. Nòng súng đen dán câu thơ, Ý thơ thiệt hay là thơ Lý Thường Kiệt…/Và anh lại ra đi, vui như ngày hội, Mùa xuân biên giới, súng anh gác trời xa…). Ngay cả “Những đôi mắt mang hình viên đạn” cũng đã im lìm nhắm kín.

Đối với mối quan hệ “mênh mông tình hữu nghị” của đảng và nhà nước ta, sự hy sinh bảo vệ Tổ quốc của họ không chỉ đơn thuần là vô nghĩa, bởi chẳng từng có một lời tri ân nào được lãnh đạo ta nhắc tới vào dịp kỷ niệm 30 năm giỗ họ. Sự hy sinh đó còn biến thành lớp lá mục lót đường từ lâu để đón nhận 16 chữ vàng của thiên triều.

Năm nay, sự hy sinh đó đã bị phũ phàng xóa sạch bằng những bài báo ca tụng viên tướng tư lệnh quân khu Quảng Châu từng chỉ huy trận chiến bành trướng xâm lăng VN 1979 là Hứa Thế Hữu, ngay trên cơ quan ngôn luận/tuyên truyền của thành ủy thủ đô là tờ Hà Nội Mới. Sự hy sinh đó cũng đã ngậm ngùi chìm mất tăm bên dưới những vòng hoa tưởng niệm “Ðời đời nhớ ơn các liệt sĩ TQ” ở nghĩa trang biên giới Long Châu thuộc tỉnh Quảng Tây…

Rứa không là cái cốt tay sai rất đáng cho quan thầy hài lòng hả dạ đó sao?

3. Ngoại Xâm Đích Thực Anh Hùng?

Nguyên tác là quyển Chiến hữu trùng phùng, của tác giả Mạc Ngôn. Nội dung là nhằm xiển dương chủ trương “phá sạch-giết sạch” của quân đội nhân dân TQ trong cuộc chiến xâm lược VN năm 1979, dưới tên gọi là cuộc chiến “giáo trừng bọn man di” ở phương Nam (Chính Đặng Tiểu Bình, trên truyền hình trực tiếp, đã công khai gọi “VN là bọn côn đồ. Phải dạy cho chúng một bài học”. Rồi tới lúc nối lại bang giao 1991, Giang Trạch Dân đã mắng xéo Nguyễn Văn Linh là “quân vô ơn”, bằng cách xén tặng một câu trong bài thơ đểu của Giang Vĩnh đời Thanh).

Quyển sách kể lại diễn tiến cuộc xung đột vũ trang khốc liệt giữa 2 nước từng là “bầu bạn anh em” và từng sát vai tiến tới một thế giới đại đồng: Chỉ trong vòng một tháng, quân đội TQ đã san bằng 6 tỉnh biên giới của VN; đã chặt đầu, mổ bụng, cưỡng hiếp và chôn sống vô số thường dân VN ở dọc biên giới…

Quyển sách đã được các dịch giả Trần Trung Hỷ, biên tập Triệu Xuân, và Cty Văn hóa Phương Nam tổ chức chuyển ngữ, đặt lại tựa đề là Ma chiến hữu, rồi liên kết với Nxb Văn Học để ấn hành rộng rãi, nhằm mục đích phổ biến “một cách ca tụng riêng về chủ nghĩa anh hùng” phá sạch/giết sạch của TQ. Trong lúc có khá nhiều quyển khác, cho dù được độc giả bình chọn hay hơn, nhưng đều bị ngăn chận/trù dập/thu hồi, như: Thời của thánh thần, Dưới chín tầng trời, Rồng đá…

Rứa không là cái cốt tay sai rất đáng cho quan thầy hài lòng hả dạ đó sao?

4. Không Có Gì Ghê Gớm Hơn…

Trang mạng vietnamchina.gov.vn, thuộc hệ thống Cổng thông tin Điện tử Chính phủ, cụ thể là của Bộ Công Thương VN, từng đăng nhiều tin/bài sử dụng các địa danh lãnh thổ của ta bằng tên gọi của TQ, lại còn khẳng định đoàn tàu Ngư Chính đến biển Ðông là để bảo vệ lãnh hải nước Tàu! Rứa mà, Nguyễn Thanh Hưng, Cục trưởng cục Thương mại Điện tử và Công nghệ Thông tin, bộ Công Thương, cơ quan chịu trách nhiệm về trang web này, đã thản nhiên nhận định rằng “Không có gì quá ghê gớm cả… (bởi nó là) của mình nhưng mà là phía TQ phụ trách”! Ngư dân VN, sau khi bị hải quân TQ bắt giam/đánh đập/cướp bóc trên đường tránh bão tại vùng biển Hoàng Sa, đến hàng tháng sau mới được thả về. Thông Tấn Xã Việt Nam lập tức đưa tin “Ngư dân về từ Trung Quốc”. Bài báo được gần 700 cơ quan ngôn luận các thứ ở đây đăng/đọc lại. Không một tổng biên tập nào dám lên tiếng rằng chính TTXVN đã mặc nhiên xác nhận đảo Phú Lâm, thuộc quần đảo Hoàng Sa, nơi TQ chiếm đóng và giam giữ những ngư dân này là lãnh thổ Trung Quốc!

Tổng Cty Than Khoáng Sản VN (TKV) đã dành mọi ưu đãi để các nhà thầu TQ tự quyết đưa hàng ngàn lao động phổ thông TQ vào làm việc tại Tây Nguyên và nhiều nơi khác. Đến mức TS Phạm Chi Lan đã phải lên tiếng báo động về tình trạng sinh hoạt “tự trị” gây xung đột áp đảo đối với người Việt sở tại. Bất kể những bản tin nóng dồn dập trên báo, PTT thường trực Nguyễn Sinh Hùng đã tự nguyện bênh vực là lao động phổ thông TQ các nơi được quản lý đúng “theo pháp luật Việt Nam”.

Rứa không là cái cốt tay sai rất đáng cho quan thầy hài lòng hả dạ đó sao?

5. Vang Rè Một Điệp Khúc

Vào dịp kỷ niệm 55 năm chiến thắng Điện Biên, Bắc Kinh đã tự ý tổ chức họp báo kể công của TQ là chính yếu. Đại sứ quán và các Tổng lãnh sự quán của ta tại TQ đều im ắng y hệt Bộ Ngoại giao của ta ở Hà Nội, dù không ai thấy trong 16 chữ vàng có từ im lặng.

Trong suốt cả năm, qua nhiều lần tàu cá VN bị tàu chiến cải trang của TQ đâm chìm, toàn bộ dàn báo đài chính quy của ta chỉ được phép đưa tin về “tàu lạ”. Ngay cả khi TQ ra lệnh cấm ngư dân VN đánh cá trên ngư trường quen thuộc của họ thuộc lãnh hải VN, người phát ngôn Lê Dũng của ta vẫn chỉ nhiều lần lặp lại một điệp khúc (cũng quen thuộc không kém) rằng VN: “có đầy đủ bằng chứng lịch sử và cơ sở pháp lý…”. Trong lúc tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh từ đường dây nóng: “không làm phức tạp thêm tình hình!”.

Vào cuối tháng 11/2009, Học viện Ngoại giao và Đoàn luật sư VN đã long trọng tổ chức một hội nghị theo kiểu workshop hoành tráng và tầm cỡ quốc tế mệnh danh là “Biển Nam Trung Hoa: Hợp Tác Vì Sự Ổn Định Và Phát Triển Khu Vực”. Cụm từ “Biển Nam Trung Hoa” không chỉ chễm chệ trên chủ đề hội nghị, mà còn được lặp lại thêm 22 lần nữa trong toàn bộ 3 tệp hồ sơ “Ý Niệm”, “Chương Trình”, và “Danh Sách Khách Mời”. Có phải đây là 1 tấu sớ kín đáo của nhà nước ta dâng trình thiên triều, thông qua ban tổ chức hội nghị, là: Chính thức nhìn nhận danh xưng và chủ quyền “Biển Nam Trung Hoa” này trên vùng biển mà TQ từng vẽ 9 gạch hình lưỡi bò?

Rứa không là cái cốt tay sai rất đáng cho quan thầy hài lòng hả dạ đó sao?

6. Lưng Cong Như Lưỡi Uốn…

GS Brantly Womack, trong tác phẩm China and Vietnam: The Politics of Asymmetry, đã nhận định quan hệ Việt–Trung “là một ca thú vị của mối quan hệ bất tương xứng lâu dài”: Ở trong nước, đại lễ 1000 năm Thăng Long đã được Bộ chính trị định hướng sao cho hoành tráng xứng tầm với dịp kỷ niệm 60 năm quan hệ Việt-Trung. Hà Nội rốt ráo lo cải tạo các dòng sông bẩn; xây dựng các tượng đài, công viên, bảo tàng, thư viện; tổ chức nhiều buổi hội thảo “Tăng cường niềm tin trong quan hệ Việt-Trung”…

Riêng TT Nguyễn Tấn Dũng đã chỉ thị cho PTT Nguyễn Thiện Nhân chỉ đạo việc thí điểm xây dựng Học viện Khổng Tử, vốn là “cơ quan truyền bá văn hóa Trung Quốc ở nước ngoài”, song song với một Cung Hữu nghị Việt-Trung, cũng do Bắc Kinh tài trợ, một công trình mà Lỗ Kiến Hoa, trợ lý Bộ trưởng bộ Thương mại TQ, trang trọng gọi là “điểm sáng” của “Năm Hữu nghị Việt – Trung 2010”.

Ở ngoài nước, Đại sứ đặc mệnh toàn quyền của VN tại Bắc Kinh là Nguyễn Văn Thơ (từng đoạt cờ thi đua của TT Nguyễn Tấn Dũng ngày 30/8/2009), đã cật lực ngợi ca mối tương quan vương-hầu/chủ-tớ đó, bằng cách:

- Mô tả mức độ hoàng tráng của đại lễ quốc khánh TQ ngày 1/10/2009 là: “Hết sức huy hoàng… Đây là niềm tự hào của nhân dân Trung Hoa, cũng là niềm tự hào của các nước châu Á trong đó có Việt Nam”.

- Chúc tụng đài phát thanh Tiếng Nói Vịnh Bắc Bộ của TQ trong ngày đầu khai mở chương trình tuyên truyền bằng Việt ngữ: “Chúc đài thành công trong sự nghiệp của mình”.

Còn Tổng lãnh sự Nguyễn Anh Dũng ở Nam Ninh thì “Chân thành mong ‘Tiếng nói Vịnh Bắc Bộ’ sẽ truyền đi những thông tin góp phần tăng cường quan hệ cùng có lợi giữa nhân dân hai nước, góp phần tăng cường quan hệ hữu nghị đời đời xanh tươi giữa nhân dân hai nước chúng ta”.

Rứa không là cái cốt tay sai rất đáng cho quan thầy hài lòng hả dạ đó sao?

7. Biểu Tình Lợi Hay Hại???

Hệ thống mạng của ta quả cực an toàn, cả ba mặt:

Một là, nhà nước ta đã ban hành biện pháp tường lửa ngăn chận các thao tác truy nhập vào các trang mạng “phản động”, hay, đột nhập bằng kỹ thuật số vào các trang webs/blogs thiếu thiện chí và kém thiện ý với xã hội chủ nghĩa, quan trọng nhất là triệt để ngăn chận các trang mạng Cửu Bình và Pháp Luân Công tiếng Việt.

Hai là, các trang mạng có tính phản biện chắc cú và đại trà mà chính phủ ta không trả lời nổi thì đều có nhiều cơ hội ngang nhau để xảy ra các sự cố “bất thường”. BauxiteVietNam hay Talawas chỉ là những tiêu biểu làm nền.

Ba là, chính lãnh đạo ở cấp thượng tầng đảng ta đã cho duyệt đăng ngay trên cpv.org.vn (trang mạng chính thức của toàn đảng và là cơ quan ngôn luận của trung ương đảng) những bài viết ca tụng thiên triều, nhằm bình thường hóa những địa danh đất nước ta theo tên gọi của Tàu, và bình thường hóa cả những động thái/đối sách “mềm mỏng” của lãnh đạo ta.

Thêm vào đó, chính đích thân một trong những lãnh đạo tư tưởng/lý luận ở cấp cao nhất của ta cũng đã quát tháo những câu hỏi chất vấn thanh niên rường cột nước nhà: “Làm cái gì? Để làm cái gì? Tôi hỏi các anh các chị: Các anh các chị làm như thế, biểu tình Trường Sa Hoàng Sa là của Việt Nam như thế là lợi hay là hại? Lợi hay hại???”.

Rứa không là cái cốt tay sai rất đáng cho quan thầy hài lòng hả dạ đó sao?

8. Biển Đông Là Của Nước Nào?

Ấn phẩm Chào mừng ngày Báo chí Cách mạng Việt Nam của báo Phụ nữ Thành phố có đăng một bài viết về những chàng thủy thủ, kèm theo một bức ảnh độc đáo, đã khiến độc giả cực hoang mang, không rõ đối tượng ca ngợi Hải Quân là Hải Quân nào? Hoá ra, đó là bức ảnh lính thủy của TQ, với một dòng chú thích bồi hồi cực tả bên dưới: “Lâu lắm rồi mới thấy lại những hình ảnh này. Rất đông những chàng trai. Họ đi theo hàng theo khối, từ từ tiến vào sân ga”…

Họ không chỉ quanh quẩn ở sân ga của ta, theo bài báo Phụ Nữ. Họ đâm chìm tàu cá của ngư dân ta và ít lâu sau mới được báo đài ta loan tin mơ hồ về những con “tàu lạ”. Họ ra lệnh cấm đánh cá trên một diện tích 130 ngàn cây số vuông Biển Đông của ta. Họ bắt giam/đánh đập/cướp bóc/giữ tàu/thu lưới của ngư dân ta và công khai đòi tiền chuộc…

Họ đã khiến cho Bộ Ngoại Giao của ta có thêm tên mới là Bộ Giao Thiệp. Họ đã hạ tầng các công hàm ngoại giao của ta thành những bản kiến nghị. Họ đã khiến cho lãnh đạo sở tại của ta nhận định rõ ràng chắc cú về biển đảo của đất nước chỉ là những “bãi hoang chim ỉa!”. Và khiến cho QH ta nhanh chóng/hồn nhiên kết án tử hình tập thể ngư dân ta bằng cách thông qua dự luật dân quân tự vệ biển. Họ đã giúp cho Bộ Công an của ta sớm ban hành/áp dụng luật mới: Thanh niên VN không được mặc áo có in dòng chữ “Hoàng Sa và Trường Sa là của Việt Nam”! Đã có những bloggers bị bắt giam về tội này, và cũng đã có những thanh niên bị công an lột áo ngay giữa những buổi tọa đàm. Trong ngành giáo dục, thậm chí, đã có lệnh Học sinh không được phép phản đối lính Trung Quốc cướp bóc/đánh đập ngư dân Việt Nam!..

Ở cấp vĩ mộ, đã có QĐ 97 cấm trí thức VN công khai phản biện các chính sách của đảng và nhà nước ta. Gọi là để phòng chống mọi khả năng/xác suất làm mích lòng/phật ý Bắc Kinh. Rứa không là cái cốt tay sai rất đáng cho quan thầy hài lòng hả dạ đó sao?

9. Bùn Đỏ Là Chủ Trương Lớn!

Có 3 câu nói được nhiều giới quan sát ghi nhận là “phát ngôn ấn tượng” vào bậc “top 10” của VN trong năm 2009:

1> TT Nguyễn Tấn Dũng trả lời phỏng vấn báo Tuổi Trẻ ngày 4/2/2009: “Khai thác bô-xit Tây nguyên là một chủ trương lớn của Đảng và Nhà nước”. Lời phát ngôn này không chỉ “ấn tượng” suông. Nó đáng giá 150 triệu USD.

2> Bên lề Diễn đàn xúc tiến đầu tư Tây Nguyên ngày 5/9/2009, tại Buôn Ma Thuột, PTT Trương Vĩnh Trọng đã trịnh trọng phát biểu một quan điểm áp đảo: “Khai thác bô-xít ở Tây Nguyên là đúng đắn và đang gặp thuận lợi”, bất kể những đợt triều cường phản biện của trí thức/thanh niên/bloggers cả nước.

3> Chủ nhiệm VPQH Trần Đình Đàn cho tổ chức họp báo để gióng tiếng tuyên bố: “Quốc hội hoàn toàn ủng hộ chủ trương lớn này… Chắc chắn Quốc hội sẽ hoàn toàn ủng hộ”! Những hai ngày trước khi chính thức khai mạc kỳ họp thứ 5 khóa XII nhằm phê chuẩn dự án bauxite Tây Nguyên!

Rứa không là cái cốt tay sai rất đáng cho quan thầy hài lòng hả dạ đó sao?

10. Ảnh Vi Phạm Tác Quyền

Không hề vi phạm tác quyền, ngay trên trang mạng Chính phủ, là tấm hình PTT Hoàng Trung Hải cầu lộc cầu tài khúm na khúm núm bắt tay Ôn Gia Bảo, thể hiện toàn cảnh một nền văn hóa đối ngoại nô dịch dễ bảo/sẵn sàng lệ thuộc/chầu chực liếm giày. Nói theo kiểu ẩn dụ của nguyên Trưởng ban biên giới Lê Công Phụng trả lời phỏng vấn báo Văn Hóa (California) thì là “Phải biết sống với họ!” (vừa là đồng chí-vừa là con em?).

Còn chính thức “vi phạm tác quyền”, và chỉ mắc mỗi lỗi công khai “vi phạm tác quyền”, theo lời khẳng định của nhà chức trách TS Nguyễn Thành Rum, chính là bức ảnh quân đội nhân dân TQ được dùng làm tiền cảnh cực hoành tráng cho loạt panô đại trà kỷ niệm 65 năm quân đội nhân dân và 20 năm ngày quốc phòng toàn dân VN.

Vào ngày kỷ niệm lẽ ra không thể kém tính hào hùng này, không ai thấy người anh cả 5 sao của quân đội nhân dân xuất hiện/phát biểu trên bất kỳ một trang báo nào. Cũng không thấy một bài viết nào phản bác luận điệu cướp công chiến thắng Điện Biên về tay các tướng Tàu (Trần Canh, Vi Quốc Thanh, Lã Quý Ba…).

Ngược lại, Đại sứ đặc mệnh toàn quyền của VN tại Bắc Kinh là Nguyễn Văn Thơ, nhân dịp này đã long trọng tuyên bố: “Đảng, Chính phủ và nhân dân Việt Nam không bao giờ quên sự giúp đỡ to lớn và quý báu của Đảng, Chính phủ và nhân dân Trung Quốc anh em” (trong mấy mươi năm cương quyết hy sinh đến người VN cuối cùng để đánh Mỹ!).

Cứ ngỡ như xưa nay cái hình ảnh quân đội ta là một biểu trưng Hồn Trương Ba-Da Hàng Thịt đối với quân đội nhân dân TQ. Nay, với những chuyến “giao lưu sĩ quan trẻ” cộng thêm đợt cải tiến quân trang/quân phục mới, cả hai đã thực sự đã “sắt cầm hảo hợp”…

Còn Đại tá Tiến sĩ Dương Văn Lượng, trong bài phân tích “Âm Mưu, Thủ Đoạn Diễn Biến Hoà Bình Trong Lĩnh Vực Đối Ngoại”, đã cực lực khẳng quyết tâm ý bảo vệ thiên triều: “Các thế lực thù địch chống phá nhà nước CHXHCN Việt Nam đã lợi dụng những vấn đề do lịch sử để lại về chủ quyền biên giới, hải đảo nhằm chia rẽ quan hệ khăng khít giữa Việt Nam và Trung Quốc, nhằm biến Việt Nam thành con đê ngăn chặn ảnh hưởng của Trung Quốc tràn xuống các nước phía dưới vùng Đông Nam Á, nơi ảnh hưởng của thế lực tư bản đang ngự trị…”.

Rứa không là cái cốt tay sai rất đáng cho quan thầy hài lòng hả dạ đó sao?

*

- Chung Ý, Chung Lòng, Chung Một Biển Đông? -

Trong cả kho tàng âm nhạc Việt, ngay từ giữa thế kỷ trước và trong đầu thế kỷ này, có lẽ không có bài hát nào có khả năng lột tả toàn bộ tính chất phấn khích môi răng của mối quan hệ Lãnh Đạo Việt-Trung như bài “Việt Nam–Trung Hoa, núi liền núi, sông liền sông” của nhạc sĩ Đỗ Nhuận: “Việt Nam-Trung Hoa, núi liền núi, sông liền sông, chung một biển Đông, mối tình hữu nghị sáng như rạng đông. Bên sông, tắm cùng một dòng, tôi nhìn sang đấy, anh nhìn sang đây, sớm sớm, chung nghe tiếng gà gáy cùng. A…a… a… nhân dân ta, chung một ý, chung một lòng, đường ta đi hồng màu cờ thắng lợi. A…a… a… nhân dân ta ca muôn năm: Hồ Chí Minh – Mao Trạch Đông…”.

Không chỉ vậy, bài hát còn tiên tri/phóng họa ra cả toàn cảnh một mối tương quan chính trị trùm lấp mà lắm tay phân tích (thiếu thiện chí và kém thiện ý) người nước ngoài đã xách mé gọi cái chủ nghĩa bành trướng/đại hán/bá quyền/nước lớn đó là “cái bóng của Trung Quốc”! Cái bóng râm bá quyền đó không tự nó trên trời rơi xuống. Lãnh đạo TQ chỉ giản đơn búng tay gieo hạt. Chính dàn lãnh đạo Ba Đình của ta, dù được hay không được nêu tên trong bài hát nói trên, đã tự nguyện phấn đấu cắm cúi cặm cụi bón phân tưới nước cho nó rộng tàn vững gốc như ngày nay.

Không Sẵn Tay Sai, Há Dễ Có Quan Thầy?

Hiện tượng “bóng đè” đó chính là nguồn cội của bức công hàm 1958. Nó chính là cơ sở của động thái bàng quan tọa thị trước sự kiện biển Đông dậy sóng năm 1974. Nó chính là nguyên ủy thấy trước của các trận địa chiến 1979 và hải chiến 1988 khốc liệt kinh hoàng. Và nó cũng chính là điều cắt nghĩa trọn vẹn/sâu sắc nhất về tất cả những quyết định/chính sách/chỉ thị áp đảo/giải tán/bịt miệng/dập tắt/(và thậm chí cả) khép án… lòng yêu nước cùng sự thể hiện niềm tự trọng dân tộc của trí thức/thanh niên/bloggers Việt Nam trong suốt mấy năm qua.

Nhìn về tương lai, nếu cả thế giới nói chung và TQ nói riêng có thể tiến tới những mục tiêu phát triển của họ, thì chính căn bệnh “bóng đè tự nguyện” của lãnh đạo ta sẽ không chỉ che mắt chính họ đến chẳng thể có được một viễn kiến nào, mà còn ngáng chân cột cẳng cả dân tộc ta đến không còn một ai được phát huy cá nhân để thăng hoa xã hội.

Đảng và nhà nước có bắt giam/áp án hết cả những trái tim khẳng định “Hoàng-Trường Sa là của Việt Nam” thì cũng chẳng khiến nổi Bắc Kinh từ bỏ/ngừng nghỉ cái tham vọng độc bá của nó hoặc là sẽ bớt coi thường giới lãnh đạo CSVN. Bởi, không có một ai coi trọng tính hèn và lời van, ngay cả kẻ thù cũng Rứa. Huống gì ở đây lãnh đạo ta đã hình thành trong tàng thức của họ một tính khí đê hèn có hệ thống và thành truyền thống!

Ngày nào căn bệnh “bóng đè tự nguyện” của lãnh đạo ta còn đó thì sẽ vẫn còn đó nguyên xi một guồng máy thiển cận/tham ô/nô dịch chuyên chú phục vụ cho quyền lợi của ngoại bang để xây riêng nhà thờ tổ. Hà Nội sẽ trở thành phủ lỵ một châu huyện của Tàu. 46 Hoàng Diệu sẽ là dinh Thái Thú. Hệ quả của nó, do đó, chỉ có thể là một cấp số nhân mới cáu của các chỉ số tụt hậu/đội sổ của một xứ sở từng có tên gọi là Việt Nam. Đất nước sẽ khó vượt thoát ra khỏi các lũy tre gia công. Con người sẽ không dứt nỗi kỳ vọng vào những tờ vé số.

Hãy tận lực giúp nhau để giúp cho đất nước có được một chính quyền nhân dân đích thực: Giàu lòng tự trọng – Vững chí tự quyết – Bền gan tự lập – Chính tâm tự hào.

30/12/2009 – đôi điều lược toán cuối năm.
Blogger Đinh Tấn Lực

Màu đen đớn đau


Mỗi ngày, nhiều lần, lên mạng rồi bấm vào Bauxitevn.info, thấy hiện lên dòng chữ “Trang mạng Bauxite Việt Nam lại tiếp tục bị tin tặc tấn công”. Bên cạnh dòng chữ đó là cái khung đen ngòm, càng lúc càng to hơn. Nghĩ, và xót xa…

Tôi đã từng bị ám ảnh mãi về cái màu đen trên trang bìa của Tuổi Trẻ Cuối Tuần nhân dịp Ngày Nhà báo Việt Nam, sau khi cựu Thủ tướng Võ Văn Kiệt mất. Những bức ảnh với các hình người, mặt người quằn quại trong nhức nhối sự bàng hoàng khó hiểu vì lẽ gì? Tại sao? Tất nhiên, đó là những bức ảnh được TTCT tuyển chọn từ những bức ảnh nổi tiếng của thế giới. Nhưng, điều đó có hề chi - bởi nó phản ánh về màu đen – màu của sự ngột ngạt, bức bối; màu của cái bi ai nghẹn tức ngay cả trong một tiếng thở dài. Tự nhiên, tôi nghĩ đến GS Nguyễn Huệ Chi - người mà khi viết, bao giờ tôi cũng viết hoa chữ Thầy! Sự trăn trở trước cái liều mạng của sai lầm, trước cái vô sỉ của nhận thức, trước cái ích kỷ của vô lương…; của Thầy và của Nhà văn Phạm Toàn, của GS TS Nguyễn Thế Hùng; của hàng triệu con dân Việt, không lẽ chỉ mãi là màu đen của tủi nhục và bất lực thôi sao?

Đôi khi, tôi nói với bạn bè và sinh viên rằng đất nước Việt Nam chỉ mạnh giàu khi thế hệ U60 như tôi đi hết để gặp Thị Nở, Chí Phèo. Đó là thế hệ đầy khiếm khuyết, trưởng giả và ích kỷ. Sự chắp vá về kiến thức, sự cực đoan về tính cách và cái tôi công thần hợm hĩnh đã biến rất nhiều người (kể cả tôi) thành những kẻ tội đồ của xã hội. Rất nhiều câu hỏi không thể trả lời: Tại sao lại có thể ngồi xổm trên vận mệnh quốc gia? Tại sao lại bưng mắt, bịt tai trước thảm hoạ phương Bắc đang đến rất gần? Tại sao không chịu hiểu rằng nỗi đau hàng ngàn năm không thể cởi bỏ được cho dù “hữu nghị” cách nào? Tại sao không biết những cái đầu lớn nhất của chủ nghĩa Đại Hán luôn cho rằng họ không thể chịu đựng được 3 “thứ”: Người Việt, người Nhật và người Mỹ? Tại sao không thể mời những người giỏi giang (nhiều lắm), họp Hội nghị Diên Hồng để bàn cách đổi thay để chấn hưng vận nước? Tại sao không nghĩ rằng những điều bức bối là có thật cho dù cố tình “nhìn nhưng nỏ chộ (thấy)”?...

Những câu hỏi ấy giống như màn đen trên trang Bauxite Việt Nam. Nó sắp lớn hơn một nửa màn hình. Tôi lại chợt nghĩ đến điều mà cựu Thủ tướng Đức Helmut Kohl đã nói:

“Cốc nước đầy một nửa thì hơn cốc nước vơi một nửa”. Cái gì đầy và cái gì đang vơi đây? Nếu cái nửa của màu đen cứ tiếp tục nặng dày hơn thì đất nước sẽ đi về đâu?

Tôi đã ngây thơ còn hơn cả một đứa trẻ khi viết Tin tốt lành với niềm tin rằng Bauxite đã Sống lại rồi, em ạ, Hỷ Nhi ơi (Tố Hữu). Lên 8 tuổi, tôi đã thuộc lòng bài thơ "Ba mươi năm đời ta có Đảng". Ngày Tết, ai đến, bố tôi cũng bắt tôi đọc. Mỗi khi như thế, ông cười hạnh phúc lắm. Chắc rằng tôi đã đọc bằng những cảm xúc thơ dại thần tiên: Anh chị em ơi! Ba mươi năm đời ta có Đảng. Hôm nay ôn lại quãng đường dài. Ngọt bùi nhớ lúc đắng cay. Qua sông nhớ suối. Có ngày, nhớ đêm. Thuở nô lệ dân ta nước mất. Cảnh cơ hàn trời đất tối tăm. Ngọt bùi đau xót trăm năm. Chim treo trên lửa, cá nằm dưới dao… (có thể tôi trích không thật chính xác vì đã gần 50 năm rồi). Tôi còn nhớ, tiền mừng tuổi (lì xì) mà các bác, các chú đã cho tôi, thưởng cho tôi vì đã thuộc lòng “30 năm đời ta có Đảng” nhiều lắm. Bố tôi là người đã và đang nói với tôi rằng chừng nào tôi chưa vào Đảng, chừng đó ông chết không nhắm được mắt(!)

Sự đau đớn của một lời nguyền thật khủng khiếp. Tại sao tôi không thể làm được điều mà tôi nghĩ chỉ cần mình cố một chút là được? Cố chịu đựng, cố tìm cách nói ít, hiểu nhiều, cố để nhắm tịt mắt lại trước biết bao điều ngang ngược, thô bỉ của rất nhiều đảng viên mà tôi thấy… Điều đau đớn hơn nữa là tôi biết rõ rằng đảng của khoa Sử, Đại học Khoa học Huế mà tôi đang tồn tại (không lâu nữa), toàn là những người tâm huyết, đáng trân trọng. Vậy, tại sao các đảng của quan chức lại đầy chặt sự tệ hại và dốt nát đến như thế? Chẳng hạn, chỉ có chuyện đá bóng thôi mà VFF không hiểu luật khi cho rằng dù đã nhập quốc tịch Việt Nam, cũng không có quá nhiều cầu thủ “ngoại” trong một đội bóng. Ngu đến như thế là cùng! Tại sao đã là người Việt lại còn phân biệt? Tương tự là ông Trần Đình Đàn, trước khi Quốc hội họp 2 ngày, ông khẳng định: ’Quốc hội ủng hộ chủ trương khai thác bô-xít’ (Vietnamnet, 18/05/2009). Ông Đàn còn uy lực hơn cả hàng trăm nghị sĩ. Nói như thế có khác gì coi đại biểu Quốc hội là số không? Cũng tương tự nữa là câu chuyện “cậu đánh máy” của ông Đào Duy Quát… Những người như thế vẫn tiếp tục điều hành niềm vui, mong ước của hàng triệu người; xoay chuyển đường đi của giống nòi; thử hỏi, vận nước không suy, đời dân không thảm mới là chuyện lạ!

Tôi đang cố hình dung cảnh mà thiên tài Tố Hữu đã viết: Chim treo trên lửa cá nằm dưới dao và cảnh Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn. Vùi con đỏ dưới hầm tai hoạ. Có lẽ, cần phải đến Tân Rai, Nhân Cơ để hiểu rõ thế nào là hầm, thế nào là màu đỏ của chất thải từ bauxite? Nếu bạn chui vào hầm, tất nhiên, chỉ có màu đen…

Hà Văn Thịnh, Khoa Sử, Đại học Khoa học Huế

Huế, 3h45’, 27.12.2009

Nguồn: Dân Luận

Hội nghị “Cơm Áo và Tự Do” tại Malaysia

Đỗ Hiếu, phóng viên RFA, 2009-12-28

Hiện đang có mặt tại Malaysia để tường trình Hội nghị "Cơm Áo và Tự Do" cho người lao động VN, phóng viên Đỗ Hiếu của Ban Việt Ngữ RFA đã hỏi chuyện các thành viên ban tổ chức hội nghị.

Những việc đã làm

Đỗ Hiếu: Câu hỏi đầu tiên xin được hỏi ông Đoàn Việt Trung từ Úc Châu đến. Ông là Tổng thư ký Uỷ Ban Bảo Vệ Người Lao Động Việt Nam. Xin ông cho biết, hội nghị diễn ra vào hai ngày 28 và 29 tháng 12 tại thủ đô Kuala Lumpur của malaysia là tiếp nối như thế nào với hội nghị tổ chức tại Warszawa, Ba Lan, cách đây 3 năm?

Ông Đoàn Việt Trung: Trong thời gian 3 năm vừa qua, chúng tôi đã làm được một số việc. Hội nghị kỳ này là với mục đích cho những công việc trong tương lai, cũng như để tân tạo lại những tổ chức nội bộ của Uỷ Ban Bảo Vệ Người Lao Động.

Nhân đây, tôi xin nói về một số việc mà chúng tôi đã làm trong 3 năm vừa qua. Điều thứ nhất liên hệ đến chính sách xuất khẩu lao động của nhà nước. Nhiều công ty xuất khẩu lao động do chính nhà nước Cộng sản Việt Nam cung cấp giấy phép, cũng như một số viên chức nhà nước đã tiếp tay trong việc lừa đảo người lao động bằng cách đưa cho họ những hợp đồng lao động giả, đồng thời tất cả mọi người lao động khi đến Mã Lai thì đều bị các công ty xuất khẩu lao động tước lấy hộ chiếu để giao cho chủ.

Vì thế, họ không thể quay trở lại Việt Nam và họ phải làm việc cho công ty dưới bất cứ điều kiện nào. Về vấn đề đó thì việc thứ nhất mà chúng tôi đã làm, là tố cáo một công ty ở Mã Lai trên một đài truyền hình lớn nhất của nước Úc là Đài Truyền Hình Số 7.

Ngay sau khi chuyện đó xảy ra, khoảng hai mươi ngàn công nhân đã được cải thiện điều kiện làm việc, tức là họ đã lấy lại được hộ chiếu, và được trả lại số tiền khoảng hai, ba ngàn Mỹ kim mà họ đã phải trao cho các công ty xuất khẩu lao động.

Thí dụ thứ nhì liên hệ đến chính sách của nhà nước Cộng sản Việt Nam. Năm ngoái đình công tại Long An, ở nhà máy Chin Lou, chủ nhân công ty đã phối hợp với công an tại địa phương để bắt và tra hỏi những người công nhân tổ chức cuộc đình công, rồi sau đó thì đuổi họ. Chúng tôi đã tố cáo vấn đề này lên báo chí của 10 nước Âu Châu. Và sau khi việc này được đưa lên, thì công ty Nike phải chịu áp lực của công ty lớn ở Âu Châu mà đầu tư vô mua cổ phần trong công ty Nike này.

Một việc thứ ba cũng liên hệ đến chính sách của nhà nước Cộng sản Việt Nam. Họ muốn tước quyền của người lao động, không cho quyền được thành lập công đoàn. Về việc đó thì chúng tôi có làm ra một tờ báo gọi là tờ Bảo Vệ Lao Động để nói lên những quyền như là quyền của người lao động đáng lẽ được tự do lập công đoàn của mình mà không ở dưới quyền điều khiển của nhà nước. Anh em ở trong nước 3 năm vừa qua đã phân phối được chừng hai mươi ngàn tờ báo đó khắp mọi tỉnh ở Việt Nam.

Công việc thứ tư mà chúng tôi đã làm trong mấy năm vừa qua, đó là những anh em ở trong nước cũng đã đến nhiều công ty, nhiều xưởng máy để liên lạc với công nhân và tìm hiểu về điều kiện làm việc. Và những người nào tổ chức đình công mà bị mất việc thì chúng tôi giúp đỡ họ.

Những vấn đề cần quan tâm

Đỗ Hiếu: Câu hỏi thứ hai xin được đặt ra với chị Ca Dao, đại diện Uỷ Ban Bảo Vệ Người Lao Động Việt Nam tại Pháp, từ Paris qua. Chị có thể cho biết mức độ quan tâm của đồng bào người Việt ở Châu Âu cũng như các chính phủ Liên Âu về vấn đề người lao động Việt Nam, nhất là đối với tình hình ở các quốc gia Đông Âu cũng như các lao động Việt Nam nhập cảnh bất hợp pháp sang Pháp mới đây?

Cô Ca Dao: Về sự quan tâm của cộng đồng người Việt ở Âu Châu cũng như của các chính phủ Liên Âu đối với người Việt lao động tại Mã Lai hay tại các nước Á Châu khác, tôi nghĩ là chưa được đúng mức. Lý do thứ nhất là những người Việt lao động tại các nước Á Châu quá xa với cộng đồng Liên Âu, cho nên họ không được quan tâm đúng mức.

Lý do thứ hai là lý do chủ quan, chúng tôi chưa khuấy động được đúng lúc tầm quan trọng của những người Việt lao động này.

Vấn đề thứ hai là sự quan tâm của chính phủ Liên Âu đối với những người lao động tại các nước Đông Âu. Sự quan tâm đó chưa được đúng mức, bởi vì họ nghĩ rằng những vấn đề của người lao động ở Đông Âu là những vấn đề nội tại của chính quyền bản xứ, nên họ không xen vào.

Còn một vấn đề nữa là những người lao động ở Miền Bắc nước Pháp. Thực ra, mục đích của những người này không phải là tìm việc làm ở Pháp, mà mục tiêu cuối cùng của họ là ở Anh Quốc. Họ dùng Pháp như một cái bàn đạp để qua nước Anh. Những người này đa số là người Việt Nam, họ đến từ mọi nơi trên thế giới.

Có những người dùng máy bay để qua Nga, sau đó họ dùng đường xe lửa để đi tới các nước Đông Âu, và bằng các phương tiện khác như xe lửa, xe ca hay taxi để đến nước Pháp. Từ đó, họ được những người môi giới đem đến Miền Bắc nước Pháp, ở vùng Calais.

Ở đó họ sống trong những điều kiện rất khắc nghịêt, nhất là vào Mùa Đông. Họ cũng được Cha Phạm Xuân Đào hoặc những người Pháp ở tại nơi đó giúp đỡ trong thời gian họ tạm trú, và họ dùng những phương tiện như là trốn trong những xe chở hàng từ bên Pháp qua bên Anh để mà vượt biên qua đến nước Anh. Có những trường hợp xảy ra, chẳng hạn như trong khi họ tìm cách nhảy lên những xe hàng đó thì có người đã bị rớt xuống và chết.

Những người đồng hương đã tìm cách chôn những người đó và tìm cách giúp đỡ gia đình họ, thông báo cho gia đình họ ở Việt Nam biết. Và khi qua đến nước Anh thì tình trạng của họ cũng không khá hơn gì, bởi vì đó là những thành phần nhập cư bất hợp pháp, nên họ không có công ăn việc làm, và đa số họ rơi vào vòng trồng cần sa.

Hiện tình công nhân VN

Đỗ Hiếu: Chúng tôi xin được hỏi ông Nguyễn Đình Hùng, là viên chức Công Đoàn Ngành May Mặc Úc Châu. Thưa ông, có thể hội nghị kỳ này của Uỷ Ban Bảo Vệ Người Lao Động Việt Nam tổ chức ở Malaysia vào những ngày cuối năm 2009 là vì tình hình người lao động xuất khẩu Việt Nam ở xứ này chăng, nhất là sau cuộc điều tra của Đài Truyền Hình Số 7 của Úc cách đây khoảng hơn một năm?

Ông Nguyễn Đình Hùng: Trong đại hội đầu tiên tại Warsaw ở Ba Lan của Uỷ Ban Bảo Vệ Người Lao Động, tôi được hân hạnh đại diện Công Đoàn May Mặc và Công Đoàn Vận Tải tại Úc đến tham dự. Lần này tôi cũng được tiếp tục đến tham dự đại hội kỳ hai.

Trong hơn 3 năm qua, chúng tôi phối hợp và yểm trợ Uỷ Ban Bảo Vệ Người Lao Động vì mục đích của Uỷ Ban Bảo Vệ Người Lao Động rất là chính đáng. Nhất là những giai cấp công nhân, những công nhân lao động tại Việt Nam, cho đến ngày hôm nay, vẫn chưa có hệ thống công đoàn độc lập như các nước dân chủ tự do trên thế giới, không có sự bảo vệ về luật pháp.

Điểm thứ hai là Uỷ Ban Bảo Vệ Người Lao Động Việt Nam cũng quan tâm đến vấn đề xuất khẩu người lao động đến các nước trên thế giới, nhất là tại Malaysia. Tháng 8 năm ngoái, chúng tôi được chung tay với Uỷ Ban Bảo Vệ Người Lao Động làm công tác phối hợp với Đài Truyền Hình Số 7 tại Úc và đưa lại một thành quả rất là khích lệ.

Điều đó làm cho những công nhân cảm thấy rằng đã đến lúc cần phải có những công đoàn tự do, công đoàn độc lập tại Việt Nam và do chính công nhân lãnh đạo và bảo vệ cho chính họ.

Đỗ Hiếu: Câu hỏi cuối cùng xin được dành cho GS Nguyễn Ngọc Bích, là Chủ Tịch Uỷ Hội Toàn Quốc Người Việt tại Hoa Kỳ. Thưa ông, là Phó Chủ Tịch Uỷ Ban Bảo Vệ Người Lao Động Việt Nam, xin ông cho biết tập thể công nhân đang trông chờ gì và hội nghị kỳ hai của Uỷ Ban Bảo Vệ Người Lao Động diễn ra ở thủ đô Kuala Lumpur này?

GS Nguyễn Ngọc Bích: Thật sự kỳ này chúng tôi sang Mã Lai vì có khá nhiều vấn đề trên một trăm nghìn người lao động xuất khẩu từ Việt Nam qua. Chúng tôi đến tại chỗ nghiên cứu để cùng lúc đánh động lương tâm thế giới tới những vấn đề của người lao động bị chèn ép, bị thiếu sự bảo vệ cần thiết trong luật pháp, cũng như về y tế và nhiều vấn đề khác nữa.

Do đó, mục đích chính mà chúng tôi tới đây, là mong sao cho thế giới chú ý nhiều hơn và lên tiếng để làm sao cho những người lao động xuất khẩu được cải thiện và có một cuộc sống đảm bảo hơn. Đó là mong ước của chúng tôi khi đến đây kỳ này.

Đỗ Hiếu: Xin cảm ơn chị Ca Dao, ông Đoàn Việt Trung, ông Nguyễn Đình Hùng và GS Nguyễn Ngọc Bích.

RFA

Vở kịch vụng "thú tội xin khoan hồng" bị lật tẩy


Thế là ngâm tôm mãi, chính quyền sắp đưa các nhà dân chủ Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Thăng Long, Nguyễn Tiến Trung, Lê Công Định ra xét xử.

Vì sao họ lần lữa? Vì còn phải ép cung, dọa dẫm, thăm dò thái độ của các bị cáo trước tòa sau khi họ đã bày ra vở kịch "thú tội, xin khoan hồng". Điều họ lo sợ nhất là khi phiên tòa được xử công khai, có công chúng, nhà báo trong và ngoài nước, một số nhà ngoại giao chứng kiến, các bị cáo có thể công khai phản cung, viện cớ đã bị đe doạ, bị ép cung, bị nhũng nhiễu về tinh thần, tâm lý và cuộc sống vật chất... sẽ long trọng tuyên bố những màn ép nhận tội và xin khoan hồng trước đây là vô giá trị, theo nội dung luật tố tụng hình sự của Việt nam.

Họ lần lữa để nghĩ thêm mưu thâm kế hiểm, vẽ vời thêm bản luận tội vốn dĩ rất nghèo nàn, thiếu hẳn chứng cứ hiển nhiên để có thể độc đoán nâng tội danh "tuyên truyền chống phá chế độ" lên thành tội danh "lật đổ chính quyền", với những khung trừng phạt nặng hơn, lên đến mức tử hình.

Thật ra mưu ấy không thâm, kế ấy không hiểm vì chứng cứ lật đổ là ở đâu? Ý muốn thay đổi chế độ độc đoán bằng chế độ dân chủ bằng tuyên truyền, vận động, không bạo lực lại là lật đổ ư? Thảo ra một bản hiến pháp mới trong đó hình thành một chế độ chính trị đa đảng đa nguyên trong hoà bình, trật tự, trong khuôn khổ pháp luật, thế mà là lật đổ ư? Ra ứng cử đại biểu quốc hội hiện hành cũng có thể coi là âm mưu lật đổ ư?

Tất cả những hoạt động của 4 nhà yêu nước, đòi dân chủ cho dân sắp ra toà đều nằm trong khuôn khổ của hiến pháp hiện hành, công nhận quyền tự do tư tưởng, tự do báo chí, tự do lập hội của mỗi công dân.

Kết tội lật đổ, vậy chủ trương lật đổ bằng phương tiện gì? vũ khí gì? phương tiện nào? bom đạn, súng ống ở đâu? chiêu mộ chiến sỹ ra sao? huấn luyện và chuẩn bị nổi dậy cướp chính quyền ra sao? Họ họp hành, gặp gỡ, trao đổi ý kiến, hướng dẫn dư luận, khuyến khích công dân bày tỏ chính kiến một cách ôn hòa về đổi mới đất nước toàn diện, đồng bộ, sao lại chụp mũ cho họ là lật đổ. Luật pháp nào? chứng cứ nào? Máy vi tính, luận văn ôn hoà là tang chứng ư?

5 tháng trước vẫn những chứng cứ ấy, họ nêu lên tội danh "chống phá chế độ", đến nay không tìm ra được những chứng cứ gì mới, sao họ lại có thể thay đổi tội danh được! Thì ra đây chỉ là một thủ thuật để đe doạ các bị cáo, răn đe các nhà dân chủ khác, doạ nạt mọi công dân để không dám tán thành và tham gia cuộc đấu tranh không bạo lực đòi tự do dân chủ và nhân quyền.

Họ đã tính sai. Vì qua vụ án này, ai sợ ai ?

Mời các bạn đọc kỹ những bài luận văn của 4 nhà dân chủ đang là bị cáo. Họ đã suy tính rất kỹ, động não dữ dội trước khi hạ quyết tâm dấn thân.

Đó là những con người sống sâu sắc, có lý tưởng, yêu nước thật lòng, thương dân thật sự, kiên cường, dũng cảm, đã nói là làm, vững tin ở chính nghĩa. Nếu biết sợ, họ chỉ sợ chính mình, sợ đi ngược lòng dân.

Các nhà dân chủ bị cáo yêu cầu chính quyền phải tỏ ra ngay thật, phiên toà phải tỏ ra công minh, đúng luật, nghĩa là phải công khai thật sự, có dân chúng, gia đình bị cáo, nhà báo trong ngoài nước, đại diện ngoại giao các nước tham dự đàng hoàng. Và các luật sư phải được phát biểu đầy đủ, bị cáo được nói hết lời, quan toà phải tỏ ra có công tâm, luận tội ngay tại toà, tuyệt đối không được theo kiểu xử án bỏ túi sẵn, theo lệnh trên, kiểu tiền chế, nghĩa là định mức tội từ trước khi xét xử.

Đúng ngày 28-12, tại Thái Bình phiên tòa xử nhà dân chủ Trần Anh Kim đã diễn ra chóng vánh, vội vã, phơi bày tất cả sự yếu kém khuất tất không đàng hoàng của chính quyền độc đảng và nền tư pháp xiên xẹo, công cụ của họ. Phiên toà chỉ diễn ra trong chưa đến 3 tiếng đồng hồ, tiêu biểu cho kiểu phiên toà bỏ túi. Họ không báo cho gia đình ông Kim đến dự. Cũng không có mặt báo chí trong nước và nước ngoài. Các nhà dân chủ đều bị cầm chân, ngăn chặn không cho về Thái Bình. Ai sợ ai, thế là rõ. Bản án 5 năm rưỡi tù giam và 3 năm quản thúc rõ ràng là do bộ chính trị cộng sản quyết định từ trước, tiêu biểu cho một phiên toà tiền chế.

Ê mặt nhất cho ngành công an là ngay trước toà, ông Trần Anh Kim đã công khai phủ nhận tội danh lật đổ, tự cãi là ông vô tội, hoàn toàn bác bỏ vở kịch cúi đầu nhận tội, ăn năn hối cải và xin được khoan hồng mà bộ công an đã dựng lên một cách hèn hạ.

Có tin ngày 20-1-2010, họ sẽ xử 4 nhà dân chủ giữa Sàigòn; sau vụ xử hôm nay ở Thái Bình, họ sẽ rút ra được kinh nghiệm gì? Hay lại hoãn đã?!

Xem ra trước công luận trong và ngoài nước, giới cầm quyền, nhất là bộ chính trị độc quyền sinh sát, tỏ ra sợ hãi hơn là các chiến sỹ dân chủ và yêu nước lo sợ trước cường quyền bất công.

công luận thế giới đang chăm chú theo dõi các phiên toà này. RSF - Tổ chức Phóng viên Không biên giới, Human Rights Watch - Tổ chúc Quan sát nhân quyền, Nghị viện Liên Âu, Uỷ ban Đối ngoại Thượng viện Hoa kỳ... đang rất quan tâm đến các cuộc xử án này. Lúc này là một thời điểm rất nhậy cảm. Rất có thể đầu năm 2010 Thượng viện Hoa kỳ sẽ bỏ phiếu về Nghị quyết lên án vi phạm nhân quyền nặng nề ở Việt nam, có thể đến mức đặt lại Việt nam vào danh sách đen CPC- Country of Particular Concern - Nước cần quan tâm đặc biệt về Quyền con người, với những hậu quả không lường hết.

Có những dấu hiệu cho thấy 15 con người trong bộ chính trị đang phát rét trước khả năng Việt Nam bị quốc tế cho điểm rất xấu về hạnh kiểm ngay vào dịp đầu năm, giữa lúc kinh tế đình đốn, lạm phát tăng, nhập siêu lớn, xuất khẩu khó khăn, lòng dân không yên. Nông dân nổi giận. Trí thức không tuân phục. Cả làng báo bị chăn dắt như đàn cừu, không còn chịu nổi được nữa.

Vì sao tướng Phùng Quang Thanh bị chỉ mặt là "nói dối" quả tang ngay sau khi sang Hoa kỳ về, ba hoa với phóng viên trong nước rằng trong cuộc gặp thượng nghị sỹ James Webb ở thủ đô Washington DC, ông đã thuyết phục(!) được ông này sẽ không ủng hộ còn vận động để chống lại nghị quyết lên án Việt nam về nhân quyền tại thượng viện Hoa kỳ?! Lập tức, văn phòng ông J.Webb ra tuyên bố cải chính là trong cuộc gặp với ông J.Webb trong tháng 11-2009, tướng Thanh không hề nói gì đến chuyện này. Thật ê mặt cho một đại tướng bộ trưởng Quốc phòng. Trả lời cho thế giới và cho bà con ta ở trong nước ra sao đây?

Phải hiểu nội bộ thâm cung bí sử đảng CS mới có thể giải mã được chuyện bê bối này. Rất nhiều khả năng là bộ chính trị đã mật giao cho ông Thanh nhiệm vụ là khi sang Mỹ phải cố gặp ông J.Webb - người vừa sang thăm Việt nam cùng bà vợ người Việt, hiện rất có thế lực - để vận động ông này cản trở việc thông qua nghị quyết rất tệ hại ấy đối với chính quyền trong nước. Không hiểu vì sao ông Thanh đã "quên", hoặc e ngại ấp úng, hoặc không đủ chữ nghĩa để nói với ông J.Webb về câu chuyện rất khó nói này.

Về nước ông phải bày trò giả dối để tránh khỏi bị mắng mỏ, còn tâng công với bộ chính trị rằng ông đã hoàn thành xuất sắc(!) nhiệm vụ. Không ngờ ông bị lật tẩy! Chắc chắn ông bị đồng chí của ông trong bộ chính trị vặn tội.

Bộ chính trị giữa những khó khăn chồng chất đang sợ dư luận trong nước còn hơn cả sợ dư luận nước ngoài. Họ sợ nhất là giữa phiên toà, khi các bị cáo nói về lập trường của các chiến sỹ dân chủ kiên quyết bảo vệ độc lập, chủ quyền đất nước, bảo vệ lãnh thổ lãnh hải và hải đảo thiêng liêng của Tổ quốc, chống âm mưu bành trướng của nước lớn thì lòi ngay ra bộ mặt ươn hèn quỵ luỵ, thông đồng với bọn bành trướng của bộ chính trị. Nếu xử quá đáng những người yêu nước kiên định như thế thì chính họ sẽ gây nên phản tác dụng khôn lường.

Bộ chính trị không thể không thấy xã hội nay đã thức tỉnh, không còn âm thầm cam chịu như xưa, hàng ngàn vạn trí thức đã tự tin tự chủ hơn, hàng chục ngàn luật sư đã hành nghề, lấy tôn trọng luật pháp là tiêu chuẩn hàng đầu. Trong thời hội nhập, chính quyền không dễ gì tự cô lập trong cái vỏ chủ quyền quốc gia, khi ngang nhiên chà đạp nhân quyền mà họ đã long trọng cam kết tôn trọng.

Lại còn cái "trọng tội" rành rành buông tay cúi đầu không bảo vệ đất nước.

Bùi Tín
Paris 28-12-2009.

2009/12/29

Bản Án Chế Độ CSVN Dành Cho Nhà Dân Chủ Trần Anh Kim


VIỆT NAM CANH TÂN CÁCH MẠNG ĐẢNG
Email: lienlac@viettan.org - Web: www.viettan.org Blog: http://vnctcmd.wordpress.com


Bản Lên Tiếng

Về Bản Án Chế Độ CSVN Dành Cho Nhà Dân Chủ Trần Anh Kim

Hôm nay, ngày 28/12/2009, tòa án của chế độ tại Thái Bình đã tuyên án 5 năm 6 tháng tù ở và 3 năm quản chế đối với nhà dân chủ Trần Anh Kim về tội "hoạt động nhằm lật đổ chính quyền". Đây là một bản án hoàn toàn bất công và vô lý, với chủ đích trấn áp chính trị chứ không liên hệ gì đến những nỗ lực và mục tiêu đấu tranh của ông Trần Anh Kim.

Tại nơi xử án, ông Trần Anh Kim dõng dạc xác nhận ông đã tham gia Đảng Dân Chủ Việt Nam và tham gia Khối 8406. Mục tiêu của ông là tranh đấu giành tự do, dân chủ, và nhân quyền cho dân tộc bằng phương thức Bất Bạo Động. Trong hơn 5 năm qua, nhà dân chủ Trần Anh Kim đã miệt mài tranh đấu để bảo vệ những người dân thấp cổ bé miệng đang bị các quan chức tham nhũng trấn lột; tranh đấu để ngăn chận các chính sách tai hại của nhà nước, từ bôxít đến biển Đông; và tranh đấu để cảnh báo dân tộc về hiểm họa Bắc Thuộc, bằng việc nhắc lại các bài học chiến tranh biên giới Việt-Trung 1979 mà ông là nhân chứng.

Thái độ của ông Trần Anh Kim tại nơi xử án cũng cho thấy các đoạn phim gọi là "thú tội" của ông do chế độ tung ra trước đây chỉ là sản phẩm lắp ráp, ngụy tạo, và hèn kém của một chế độ đã hoàn toàn đuối lý.

Đảng Việt Tân một lần nữa xin chân thành bày tỏ lòng cảm phục đối với nhà dân chủ Trần Anh Kim và khẳng định quan điểm:

• Đấu Tranh Bất Bạo Động là vũ khí hữu hiệu để tháo gỡ chế độ độc tài hiện nay. Càng đối phó bằng các thủ thuật hèn kém, chế độ càng lộ bản chất hèn với giặc - ác với dân, và đi ngược lại xu thế của nhân loại.

• Mọi nỗ lực bất bạo động nhằm thay đổi một thể chế đang làm hại đất nước và dân tộc đều đáng được nhiệt tình ủng hộ. Đây không chỉ là việc làm đúng với lương tâm mà còn là bổn phận của mọi người dân.

• Chỉ những kẻ lãnh đạo biết mình bất xứng mới sợ hãi những lời kêu gọi để dân tộc tự chọn lựa thể chế và con đường tương lai cho đất nước.

• Và chỉ những kẻ biết mình đang liên kết với kẻ thù của dân tộc mới ra sức bóp nghẹt những tiếng nói cảnh báo về tham vọng xâm lược của ngoại bang.

---- oOo ----

Ngày 28 tháng 12 năm 2009
Việt Nam Canh Tân Cách Mạng Đảng

Mọi chi tiết xin liên lạc: Hoàng Tứ Duy: +1 (202) 470-0845 - www.viettan.org - vnctcmd.wordpress.com

Ðối Ðầu Bất Bạo Ðộng để tháo gỡ độc tài - Xây Dựng Xã Hội Dân Sự để đặt nền dân chủ - Vận Ðộng Toàn Dân để canh tân đất nước

Đài truyền hình Pháp & Đức đi tin về phiên toà nhà dân chủ Trần Anh Kim

Ban Biên Tập web Việt Tân : Hôm 28/12/2009, đài truyền hình song ngữ Pháp & Đức đi tin về phiên tòa xét xử nhà dân chủ Trần Anh Kim, với phần phỏng vấn của một đại diện Việt Tân tại Pháp.


Arte Info - 28.12.2009 - Répression contre les dissidents vietnamiens from Viet Tan Media on Vimeo.

Jürgen Biehle: Tại Việt Nam, bạo quyền cộng sản bóp nghẹt ngay từ trong trứng nước mọi nhen nhúm đối lập. Nhà bất đồng chính kiến Nguyễn Anh Kim vừa bị kết án 5,5 năm tù. Vì tội trạng gì? Ông tranh đấu cho dân chủ. Nhiều nhà đấu tranh cho Nhân Quyền cũng đã bị đưa ra tòa xét xử. Với tội danh "hoạt động lật đổ", họ có thể bị lãnh nhận những bản án nặng nề hơn nữa. Xin theo dõi thêm chi tiết với Marina Mekaoui.

Marina Mekaoui: Nhà đấu tranh dân chủ Trần Anh Kim đã rất hồi hộp. Vị cựu sĩ quan này có thể lãnh án tử hình. Cuối cùng thì ông đã chỉ bị kết án tù giam 5 năm rưỡi vì có quá khứ phục vụ quân đội. Ông Trần Anh Kim bị truy tố tội "hoạt động lật đổ" chống lại chế độ cộng sản. Ông bị cáo buộc đã loan truyền những thông tin sai lạc về tình hình kinh tế-xã hội của Việt Nam, một đất nước mà các tổ chức Nhân Quyền quốc tế đã ghi nhận một sự đàn áp gia tăng đối với những người bất đồng chính kiến với các bản án ngày càng nặng nề.

Trần Đức Tuấn Sơn: Từ tháng 2/2007, đã có trên ba chục người bất đồng chính kiến bị tù ngục, bị kết án tới 8 năm tù giam chỉ vì đã phát biểu các chính kiến của mình và đòi hỏi dân chủ tại Việt Nam một cách ôn hòa.

Marina Mekaoui: Trước hiện trạng lạm phát phi mã, tham nhũng, trong những tháng gần đây trên mạng internet, các ý kiến phê bình, chỉ trích đã gia tăng gấp bội. Hà Nội còn bị tố cáo là thiếu cứng rắn đối với Bắc Kinh. Càng gần tới Đại Hội đảng CSVN, người ta càng thấy rõ chế độ đang tỏ ra mất bình tĩnh.

Trần Đức Tuấn Sơn: Năm 2010 sẽ là thời điểm tổ chức Đại Hội đảng CSVN, nơi thường diễn ra những màn đấu đá tranh quyền giữa các phe phái. Phe bảo thủ, thân Trung Quốc chủ trương nắm giữ chính quyền độc tài bằng mọi giá. Phe thứ hai có vẻ cởi mở hơn, dường như đang muốn tìm một lối thoát ra khỏi chủ thuyết cộng sản đang không còn thu hút được ai tại Việt Nam nữa.

Marina Mekaoui: Còn 4 nhà đấu tranh nữa đang chờ đợi những bản án nặng nề mang tính răn đe, trong số đó có một luật sư và một nhà điện toán dân báo. Phiên tòa xét xử họ dự trù sẽ diễn ra vào tháng tới, chắc chắn sẽ được theo dõi thật sát bởi không chỉ những người Việt Nam mà thôi, mà còn bởi cộng đồng quốc tế nữa.

Arte

Xuất khẩu lao động của Trung Quốc đối đầu với sự khinh miệt

Khi Trung quốc và một công ty Nhật bản đến để cùng hợp tác xây dựng một nhà máy điện chạy bằng than, khu làng ở miền bắc Việt Nam này tưởng như đã đào trúng được mỏ vàng. Dân chúng đã hy vọng hàng ngàn công ăn việc làm sẽ bắt đầu tuôn chảy vào.

Bốn năm sau, các nhà máy nhiệt điện Hải Phòng đã gần hoàn tất. Nhưng chỉ một vài trăm công nhân Việt Nam có việc làm. Còn lại, hầu hết là các công nhân Trung Quốc, lúc cao điểm nhất có đến khoảng 1.500 người. Hiện nay, hàng trăm con người trong số ấy vẫn còn ở đây, ngày thì lam lũ cực nhọc trong các công trường xây dựng đầy bụi bặm, hàng đêm tá túc trong những ký túc xá dơ bẩn.

"Công nhân Trung Quốc áp đảo công nhân Việt Nam ở đây", ông Nguyễn Thái Bằng, 29 tuổi, một thợ điện Việt Nam nói.

JPEG - 51.7 kb
Một lao động Trung Quốc tại phòng ở tập thể trong công trình nhà máy Nhiệt điện Hải Phòng, Việt Nam

Trung Quốc, vốn nổi tiếng các hàng hoá xuất khẩu giá rẻ, ngày nay càng được biết đến nhiều hơn với việc xuất ra ngoài nguồn lao động rẻ mạt của mình. Những người di cư khắp thế giới này thường làm việc trong các khu xây dựng hoặc nơi các dự án kỹ thuật của Trung Quốc, mặc dù phạm vi công việc của họ thật đáng kinh ngạc: từ việc trồng hoa ở Hà Lan, làm thư ký tại Singapore, chăn nuôi bò ở Mông Cổ - thậm chí đến cả việc đi giao báo ở vùng Trung Đông.

Nhưng có một dòng phản ứng chống lại họ đã phát triển. Khắp nơi từ châu Á sang châu Phi, nhiều đợt chống đối và xô xát bạo lực đối với công nhân Trung Quốc đã nổ ra. Việt Nam và Ấn Độ là hai trong các quốc gia đã phải chuyển sang việc áp dụng các luật lệ lao động mới cho các công ty nước ngoài và hạn chế số lượng công nhân Trung Quốc , khiến đã gây căng thẳng mối quan hệ với Bắc Kinh.

Ở Việt Nam, những người bất đồng chính kiến và giới trí thức đang xử dụng vấn đề lao động Trung Quốc để thách thức nhà cầm quyền Đảng Cộng sản. Một luật sư kiện Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng vì phê duyệt của ông cho dự án khai thác bô xít của Trung Quốc, và Quốc hội đang luôn tra vấn các giới chức cao cấp trong chính phủ về các hợp đồng với Trung Quốc, là những thay đổi hiếm thấy trong một nhà nước độc tài như thế này.

Công nhân Trung Quốc vẫn tiếp tục đi bám theo các công ty xậy dựng quốc doanh của Trung Quốc khi họ thắng các vụ thầu ở nước ngoài để xây dựng các nhà máy điện, hãng xưởng, đường sắt, đường cao tốc, đường tàu điện ngầm và các sân vận động.Theo bộ Thương mại Trung Quốc, từ tháng một-Tháng Mười năm 2009 các công ty Trung Quốc đã hoàn thành $ 58 tỉ các dự án, tăng 33 phần trăm so với cùng thời kỳ của năm 2008.

Từ Angola đến Uzbekistan, từ Iran đến Indonesia, khoảng 740.000 công nhân Trung Quốc đã xuất ngoại vào tính cho đến cuối năm 2008, trong số đó, theo bộ Thương mại cho biết, 58 phần trăm trong tổng số ấy đã xuất được khẩu ra chỉ riêng trong năm 2008. Số công nhân xuất ngoại trong năm nay cũng sẽ theo kịp tỉ lệ ấy. Các công nhân được tuyển mộ từ Trung Quốc, trực tiếp từ các doanh nghiệp Trung Quốc hoặc từ các cơ quan tuyển lao động; trong đó chỉ có 500 cơ quan là có giấy phép hoạt động, còn lại nhiều cơ quan là bất hợp pháp.

Các viên chức Trung Quốc nói rằng công nhân Trung Quốc không phải chỉ luôn luôn rẻ hơn, mà còn có khuynh hướng có tay nghề cao và dễ quản lý hơn so với lao động địa phương. "Dù quý vị nói đến các lợi ích xã hội hoặc kinh tế cho các quốc gia tiếp nhận công nhân, thực ra thì các quốc gia này đã có nhiều điều tốt đẹp để nói về công nhân Trung Quốc và tay nghề của họ", ông Diao Chunhe, Giám đốc Hiệp Hội Các nhà thầu quốc tế Trung Quốc, một tổ chức chính phủ ở Bắc Kinh đã phát biểu như thế.

"Hiện nay có những làng toàn bộ là người Trung Quốc ", Phạm Chi Lan, cựu phó giám đốc điều hành Phòng Thương mại và Công nghiệp Việt Nam đã nói. "Chúng tôi chưa bao giờ thấy một dự án của các công ty nước ngoài nào được thực hiện theo cách thức ấy"

Tại khu vực xây dựng phía đông bắc của thành phố cảng Hải Phòng, cả một thế giới riêng của người Trung Quốc đã bùng lên ở đấy: các loại ký túc xá sơ sài chỉ vây bằng bốn bức tường , những cửa hàng ăn với biển quảng cáo bằng tiếng Trung quốc cho món bánh bao và cơm chiên, các dịch vụ đổi tiền, những cái gọi là "khu tẩm quất" - thậm chí còn có cả một bảng đường mang tên "Lộ Quảng Tây" nhắc đến tên một tỉnh vốn là quê nhà của hầu hết các công nhân Trung Quốc ở đây.

Một đêm, tám công nhân trong đồng phục màu xanh ngồi chen chúc trong một nhà hàng chật hẹp đã được mở lên bởi một người đàn ông đến từ Quảng Tây theo yêu cầu của Công ty Xây dựng Điện lực Quảng Tây, nhà thầu phụ chính của dự án. Khuôn mặt của họ đỏ bừng từ rượu gạo Trung Quốc. "Tôi đã được gửi đến đây, và tôi đã hoàn thành nhiệm vụ yêu nước của mình", Lin Dengji, 52 tuổi phát biểu như thế.

Những cảnh tượng như vậy có thể đem đến nỗi lo cho Việt Nam, đất nước có niềm tự hào từng chống lại sự đô hộ của Trung Quốc, khởi đầu bằng sự việc thoát khỏi ách cai trị của Trung Quốc từ thế kỷ thứ 10. Hai nước đã giao tranh trong một cuộc chiến tranh biên giới vào năm 1979 và hiện vẫn còn tranh chấp nhau về chủ quyền lãnh thổ ở vùng Biển phía Nam Trung Quốc.

Người Việt hết sức thấu hiểu về loại kinh tế tàn phá khủng khiếp từ phương bắc của mình. Năm ngoái Việt Nam có thâm hụt thương mại trị giá $ 10 tỉ với Trung Quốc. Vào tháng Bảy, theo báo Tuổi Trẻ, một tờ báo tiến bộ ở VN, một viện chức cao cấp Việt Nam tại Bộ Công an từng cho biết đã có 35.000 công nhân Trung Quốc ở Việt Nam. Tin tức này gây chấn động với nhiều người Việt Nam.

"Hiện diện Kinh tế của Trung Quốc ở Việt Nam đang ngày càng sâu hơn, lan rộng và tiến nhanh hơn là mọi người có thể nhận ra", ông Lê Đăng Doanh, một kinh tế gia ở Hà Nội, người đã cố vấn cho vị thủ tướng trước đây đã tuyên bố như thế.

JPEG - 45.2 kb
Một lao động Trung Quốc tại một công trình xây dựng nhà máy phát điện ở Việt Nam Tuy nhiên, ở một số nước, dân địa phương đã tố cáo người Trung Quốc ăn cắp công ăn việc làm, cư trú bất hợp pháp và tự cô lập mình bằng cách xây dựng một thế giới ảo vốn là bản sao của cuộc sống tại Trung Quốc.

Các xung đột đã nổ ra giữa người lao động Việt Nam và Trung Quốc. Vào tháng Sáu, ở Thanh Hóa, một công nhân Trung Quốc say rượu từ một nhà máy xi măng đã đánh nhau với người chồng của một phụ nữ chủ tiệm Việt Nam. Theo tin từ báo chí, người đàn ông Trung Quốc này sau đó đã quay lại với 200 đồng nghiệp, gây ra một cuộc ẩu đả cãi nhau.

Các nhà kinh tế cho rằng, một trong những lý do của sự căng thẳng, là có rất nhiều người thất nghiệp hoặc bán thất nghiệp trong đất nước có 87 triệu người này. Bản thân Việt Nam cũng xuất khẩu lao động rẻ; theo tin từ một tờ báo xuất bản bởi Tổng liên đoàn Lao động VN, thì có đến nửa triệu người Việt Nam đang làm việc ở các nước ngoài.

Giận dữ có tính đại chúng đã nổ ra trong năm này từ việc một hợp đồng được cấp cho Tổng công ty Nhôm của Trung quốc bởi chính phủ Việt Nam cho phép xử dụng công nhân Trung quốc để khai thác mỏ bô xít, một trong những tài nguyên thiên nhiên có giá trị nhất của Việt Nam. Những nhân vật bất đồng chính kiến, các trí thức và những người ủng hộ môi trường đã phản đối. Tướng Võ Nguyên Giáp, một nhà lãnh đạo quân đội 98 năm tuổi đã nghỉ hưu, từng viết ba lá thư ngỏ gởi đến các nhà lãnh đạo đảng để chỉ trích sự hiện diện của Trung Quốc.

Không có chính phủ nào khác trên thế giới lại quá giống nhau với Trung Quốc như chính phủ Việt Nam, rập khuôn Trung quốc từ các cơ cấu của Đảng Cộng sản, các chính sách kinh tế đến việc kiểm soát các phương tiện truyền thông. Các nhà lãnh đạo Việt Nam đã hết sức nỗ lực để đảm bảo cho quan hệ Trung Quốc-Việt Nam được êm ả. Vì thế, trong mùa hè, chính quyền trung ương đã đóng các trang nhật ký mạng, giam giữ những người bất đồng chính kiến và ra lệnh cho báo chí Việt Nam ngưng các tin tức báo cáo về lao động của Trung Quốc và vấn đề bô xít.

Tuy nhiên, trong một sự nhượng bộ trước áp lực của công chúng, chính phủ cũng đã phải xiết chặt việc thị thực nhập cảnh và các yêu cầu cấp giấy phép làm việc đối với người Trung Quốc và đã trục xuất 182 người lao động Trung Quốc khỏi một nhà máy xi măng vào tháng Sáu vì cho rằng họ đã làm việc bất hợp pháp.

Việt Nam thường cấm nhập khẩu các của công nhân không có tay nghề từ nước ngoài vào và yêu cầu nhà thầu nước ngoài phải thuê công dân của mình để thực hiện các công trình dân dụng, mặc dù quy tắc đó đôi khi bị vi phạm bởi công ty Trung Quốc – các giám đốc điều hành Trung quốc nói rằng, nạn hối lộ có thể đã thuyết phục được các viên chức ngoảnh mặt, ngó lơ đi chỗ khác.

Tại nhà máy điện Hải Phòng, các công ty Việt Nam sở hữu dự án này đã tăng thêm mối lo lắng về tiến độ công việc chậm chạp. Tiến độ chậm chạp này vốn có nguyên nhân từ phía các nhà quản lý Trung Quốc đã đẩy các quan chức chính phủ đến việc phải cho phép nhập khẩu thêm công nhân không có kỹ năng.

Người Trung Quốc ở đây ẩn náu trong các căn phòng xiêu vẹo, tách riêng ra theo nghề nghiệp : thợ hàn, thợ điện, thợ vận hành cẩu.

Một bài thơ viết trên một cánh cửa gỗ đã xác nhận tính phù phiếm của đời sống họ: "Chúng ta là những kẻ trôi nổi trên khắp thế gian. Chúng ta đã gặp, nhưng không bao giờ thực sự hiểu được nhau. "

Edward Wong, The New York Times
Lê Quốc Tuấn, X-Cafe chuyển ngữ

Nguồn: The NewYork Times

Mạng bauxite.info thêm đông khách


Nhà cầm quyền trong nước căm ghét giới trí thức ngay thẳng, căm ghét giới luật sư am tường pháp luật, căm ghét nhà báo trung thực gắn bó với sự thật, căm ghét cư dân Bloggers, thù ghét internet..., điều này đã trở thành hiển nhiên.

Họ đang thuê viên chức, bộ hạ của họ, khuyến khích treo giải thưởng cho bọn này đánh phá các mạng Bauxite Việt nam.info, mạng Talawas, mạng Đối thoại, mạng Ý kiến... vì họ yếu lý, không dám đối thoại, không dám tranh luận về nội dung. Họ đành chơi xấu, bằng những phương pháp hạ đẳng, nói thẳng ra là bần tiện, trên thế giới rất ít kẻ cầm quyền dám làm, vì bẩn quá, hèn quá! Xin kể:

Vài ngày trước đây, anh Vũ Thư Hiên chuyển cho tôi email mang địa chỉ Phamtoankhjemton@gmail.com kèm theo 2 files, trong đó một file mang đầu đề: "Nguyễn Huệ Chi con người 2 mặt", với nội dung kể lể về tội tham nhũng, độc đoán, bê bết về chính trị của anh Chi. Anh Vũ Thư Hiên tỏ ra rất buồn, nhưng vẫn cố tìm hiểu, anh đã tìm ra sự thật, đây là trò ma giáo đánh phá mạng bô-xít. Tôi không buồn, tôi rất tin anh Chi, rất tin anh Phạm Toàn, rất tin anh chị em trí thức đã dấn thân, tôi nghĩ ngay đây là trò bẩn của "nhóm an ninh mạng" trong bộ máy công an trong nước, thực hiện theo chỉ thị của bộ chính trị độc quyền đảng trị.

Trò bẩn ngu dại của bọn này là dùng địa chỉ email của anh Toàn, nhưng sửa chữ "i" bằng chữ "j", mập mờ đánh lận con đen, thực hư cứ lơ lửng con cá vàng...

Cái ngu dại khổng lồ của bọn chúng là chúng không hiểu rằng trong thời buổi thông tin nhanh nhậy, hiện đại này, mọi trò ma giáo hạ đẳng đều không thể tồn tại lâu dài. Chưa bao giờ châm ngôn: vỏ quít dày có móng tay nhọn lại có ý nghĩa như lúc này. Quả lừa này, chúng chỉ hý hửng được có 2 ngày đêm ngắn ngủi, liền bị anh Hiên, anh Chi và anh Toàn sớm lật tẩy. Để xem còn trò gì nữa.

Cái ngu dại thứ hai là cơ quan công an đã cực kỳ chủ quan, cho rằng đụng đến tiền nong, đến Đôla, Euro... là người ta sẽ cắn xé nhau, theo đúng tâm lý của chúng, của các quan lớn cộng sản đang cầm quyền ở chóp bu. Chúng đã suy bụng ta ra bụng người. Và rồi chúng sẽ còn nhiều phen trơ mặt, tẽn tò nữa.

Đúng lúc này, được tin ông Obama vừa cử một chuyên gia hàng đầu về kỹ thuật - công nghiệp thông tin cầm đầu cơ quan an ninh mạng của toàn nước Mỹ, đảm bảo cho thông tin toàn xã hội được an toàn, tự do, minh bạch, thông suốt, chỉ có lợi cho toàn xã hội và cho toàn hệ thống quyền lực.

Dù sao cũng cần "khen" và "cám ơn" bộ Công an và bộ "4T" - thông tin truyền thông - đã nhân việc làm không sạch sẽ trên đây, vô tình tiếp tay nâng cao uy tín của mạng bauxite Vietnam.info, cũng như họ đã vô tình nâng cao uy tín của anh chị em trí thức IDS và mạng Tia Sáng bằng những thủ đoạn rất đáng xấu hổ...

Năm qua, cái trò cực bẩn, cực hạ đẳng nữa của bộ chính trị độc quyền cai trị là trì hoãn việc sửa đổi bổ sung Luật Báo chí như họ hứa hẹn, làm cho cả làng báo Việt nam tiêu điều, xơ xác, xúc phạm hơn 15 ngàn nhà báo đều mất quyền tự do, tự biến thành viên chức nhà nước, mất hết hứng thú vô giá khi ký tên riêng của mình dưới mỗi bài báo của chính mình. Vì không có gì mang dấu cá nhân bằng một bài báo.

Năm 2010 phải là năm của Tự do Báo chí, chấm dứt những trò bẩn, hạ đẳng của thế lực cầm quyền dị ứng với quyền tự do thông tin của công dân.

Bùi Tín
Paris 28-12-2009

Từ 88 Sang 79 - Khôn Hay Gian?


Theo một bản tin trong mục Pháp Luật của báo điện tử VNExpress thì Luật Sư nhân quyền Lê Công Ðịnh, Thạc Sĩ tin học Nguyễn Tiến Trung và hai ông Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Thăng Long sẽ bị đưa ra tòa ở Sài Gòn các ngày 20 và 21 Tháng Giêng sắp tới. Báo Thanh Niên sáng ngày 23 tháng 12 cũng đăng tải tin này. Tuy nhiên, trên các trang điện tử thì không hiểu vì lý do gì mà cả hai bản tin vừa kể đều chỉ xuất hiện một thời gian ngắn, rồi bị lấy xuống (1). Điểm quan trọng nhất của bản tin là việc thay đổi tội danh của các bị cáo. Khởi đầu những người này bị cáo bị vu cho tội “Tuyên truyền chống nhà nước”. Theo điều 88 bộ luật hình sự thì bản án cao nhất cho tội danh này là 20 năm tù. Nhưng nay họ sẽ bị khép vào điều 79 của Luật Hình Sự, và có thể đối diện với án tử hình. Tại Việt Nam, nhiều blogger đã bình luận trên blog riêng của mình rằng "người ta đã và đang nhạo báng công lý"; đồng thời nhận định là với những cáo buộc vừa kể, nhà nước Việt Nam chứng minh những người lãnh đạo đất nước đang đi theo con đường hành xử cứng rắn của Trung Quốc. Nghĩa là thẳng tay đàn áp và trừng trị những ai dám đứng lên đòi thay đổi đất nước, thay đổi đường lối điều hành. Việc thay đổi tội danh của những người này cho thấy là nhà nước Việt Nam đã trở nên gian manh hơn trong cách hành xử với quốc tế, sau khi nhà nước CSVN biến việc đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền một cách ôn hoà thành tội “hoạt động nhằm lật đổ chính quyền”, tức là mang tính cách bạo loạn; và như vậy quốc tế sẽ khó can thiệp vào cái gọi là "công việc nội bộ" của Việt Nam. Đồng thời, những toan tính sẽ kết án các bị can với tội danh này cũng cho thấy Hà Nội khôn ngoan hơn trong cách tìm lối thoát cho vụ án mà cả dư luận Việt Nam lẫn thế giới đang chú mục vào.

Điều 88 và điều 79 tuy có những quy định và khung hình phạt khác nhau, nhưng trên thực tế thì cả hai đều có những khái niệm rất mơ hồ và bao quát, mang tính chung chung, nhằm cho các cơ quan thi hành pháp luật diễn giải một cách tuỳ tiện, độc đoán. Điều này đã bị cả thế giới lên án. Do đó, hai điều luật trên đều là những cái gai cản trở quá trình hội nhập với thế giới văn minh mà nhà nước Việt Nam đang muốn thực hiện. Bên cạnh áp lực vừa kể, ý muốn độc đoán của nhà cầm quyền thường là yếu tố quyết định của phiên xử án. Vai trò của luật sư và sự tranh tụng trong toà án, lẽ ra phải là điều quan trọng nhất để xét xử, thì thực chất lại rất mờ nhạt và chiếu lệ, để cuối cùng thì vẫn được phán quyết bằng bản án đã được viết sẵn. Tuy nhiên, trong khung cảnh của thế giới liên lập ngày nay, cùng với nhận thức đã tăng tiến phần nào của người dân qua quá trình hội nhập, nhà cầm quyền không thể tự tung tự tác như trước đây được nữa. Do đó, đây lại là vụ án mà nhà cầm quyền Việt Nam lâm vào thế rất khó xử. Việc xử tử hình một vài người, nếu trước đây là điều dễ dàng của nhà cầm quyền cộng sản, thậm chí chẳng cần phải xét xử, thì nay không phải là điều đơn giản; đặc biệt là khi xét đến hậu quả của nó, để làm sao có thể thu phục được lòng dân, nhất là giới trí thức tiến bộ, lại tránh được những phản ứng bất lợi của dư luận thế giới.

Thay thế điều 88 bằng điều 79, trước mắt là để biến từ tội “tuyên truyền” thành tội “họat động”, tức là từ lời nói, chữ viết của hành vi “tuyên truyền”, trở thành hành vi “lật đổ” cụ thể, hầu có thể nâng cao hình phạt lên mức tối đa. Điều này hẳn nhiên là một sự răn đe mạnh mẽ, không chỉ dành cho thành phần phản kháng, mà còn cho chính nội bộ của đảng Cộng Sản Việt Nam nữa. Carlyle Thayer, một chuyên gia về Việt Nam tại Học viện Quốc phòng Úc nhận định rằng: "Đòn này nhằm phủ đầu và làm nản lòng những thảo luận về tự do trong khi đại hội đảng đến gần”, và rằng: "Những người bảo thủ đã trấn áp họ bằng cách gọi những tiếng nói đối lập là một vấn đề an ninh quốc gia," ông nói. "Làm sao mọi người có thể thúc đẩy một sự cởi mở trong kỳ đại hội tới khi mà họ có thể bị cáo buộc là đe doạ đến nền an ninh của nhà nước?" (2)

Nếu để ý kỹ, người ta sẽ dễ dàng nhận thấy Nhà nước Việt Nam đã dọn đường dư luận từ những ngày đầu bắt giam Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung và Trần Huỳnh Duy Thức, cũng như đã chuẩn bị khá kỹ càng cho phiên tòa xét xử họ sắp tới. Tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ đã nhận định rằng, Cơ quan an ninh Việt Nam đã sử dụng Điều 88 bộ luật hình sự, để làm Lê Công Định yên tâm mà thú nhận những gì cơ quan an ninh cần (3). Đây tuy là một chiêu thức công an vẫn làm, nhưng cũng có thể nằm trong toan tính để chuyển tội danh từ điều 88 sang điều 79, hầu đạt được hiệu năng răn đe. Từ đó cũng đồng thời mở lối thoát cho phiên toà sắp tới. Đó là, vì đã có yếu tố “thú tội” nên phải có “khoan hồng”, và đã “khoan hồng” thì không thể áp dụng hình phạt cao nhất. Đặc biệt là phiên tòa diễn ra trong bối cảnh quốc tế đang chú ý đến vấn đề nhân quyền tại Việt Nam, trong khi Việt Nam cũng cần tìm sự đồng thuận của quốc tế trong nhiều vấn đề quan trọng khác. Do đó, dư luận cho rằng, có nhiều phần vụ án các nhà dân chủ nêu trên đã và đang diễn ra theo chiều hướng này. Vụ xét xử ông Trần Anh Kim cũng như vậy.

Dù gì đi nữa thì việc làm của những nhà đấu tranh sắp bị đưa ra xử đều hoàn toàn nằm trong khuôn khổ điều 69 của hiến pháp Việt Nam, cũng như phù hợp với các quy ước nhân quyền quốc tế mà Hà Nội đã ký kết. Bên cạnh đó, dù kết quả xử án có thế nào đi nữa, thì lời của luật sư Lê Công Định trong phiên tòa xử Luật sư Nguyễn Văn Đài và Lê Thị Công Nhân năm 2007, lúc nào cũng vẫn đúng. Trong phiên toà đó, luật sư Lê Công Định đã nói rằng: “Nói về dân chủ và nhân quyền, cả hai điều này không thể bị xem như là chống chính quyền ngoại trừ chính quyền này tự nó chống dân chủ.”

Kim Châm

(1) Báo Người Việt ngày 23/12/2009, http://www.nguoi-viet.com/absolutenm/anmviewer.asp?a=105934&z=2

(2) “Việt Nam truy tố một luật sư với tội trạng ở mức tử hình”, Seth Mydans, The New York Times - Diên Vỹ, X-Cafe chuyển ngữ, http://www.x-cafevn.org/node/2503
23.12.2009

(3) Diễn dàn BBC: http://www.bbc.co.uk/vietnamese/forum/2009/12/091217_cuhuyhavu_dieu79.shtml

2009/12/28

Đất nước và Nhân dân


Về tác giả: Nhà văn Đào Hiếu, sinh năm 1946 ở tỉnh Bình Định, gia nhập Đảng Cộng sản năm 1968. Tham gia phong trào sinh viên miền Nam chống Mỹ, sau năm 1975 ông làm việc tại báo Tuổi Trẻ và NXB Trẻ TP. HCM. Năm 2008, ông công bố trên mạng hồi ký "Lạc Đường", gây nhiều tranh luận.

Có vẻ như “Đất nước” và “Nhân dân” là hai phạm trù rất gần gũi, rất thân thiết, có quan hệ máu thịt với nhau, thậm chí không thể tách rời nhau.

Từ hàng ngàn năm rồi, nhiều người đã hiểu như vậy, đã cảm nhận như vậy.

Tôi sẽ không viết được những dòng chữ có vẻ nghịch lý sau đây nếu không sống dưới chế độ “cộng sản”.

Sự kỳ quái của chế độ đó đã đánh thức mọi phản kháng trong tư duy, làm chúng ta vỡ mộng và vỡ luôn những nếp nghĩ khác.

Và một trong những phát hiện bàng hoàng nhất là: Đất nước và Nhân dân là hai thực thể có khả năng trở thành thù địch.

1

Từ thuở bé, con người đã gắn liền với đất nước mình qua lũy tre làng, dòng sông, bến đò, những bờ biển thơ mộng, những núi non hùng vĩ, những danh lam thắng cảnh… tất cả, góp phần tạo ra tâm hồn, tính cách và tình yêu của mỗi người, từ đó hình thành những mối dây ràng buộc, nhờ thế mà khi có ngoại xâm thì cả dân tộc cùng đứng lên, đồng lòng đánh đuổi chúng, giành lại từng tấc đất, từng ngọn rau…

Đó là những điều có thật. Đã từng xảy ra. Những tấm lòng yêu nước, những hy sinh vì tổ quốc, những anh hùng dân tộc… tất cả đều có thật.

Duy chỉ một điều nghịch lý, đó là: trong lịch sử nhân loại CHƯA BAO GIỜ ĐẤT NƯỚC LÀ CỦA NHÂN DÂN.

Ngày xưa, khi vua Vũ diệt được Trụ, dựng nên nhà Chu, thiên hạ ai cũng tôn phù.

Chỉ có Bá Di, Thúc Tề chê là bất nghĩa, không thèm ăn thóc nhà Chu, cùng nhau lên núi Thú Dương, hái rau độ nhật.

Sau, có người đến bảo: “Nhà Chu đã trị thiên hạ, thì nơi nào lại chẳng phải của nhà Chu, ăn rau núi này chẳng phải ăn rau nhà Chu ư?”

Hai ông nghe nói, bèn nhịn đói cho đến chết.

Rõ ràng thời ấy người ta quan niệm sông núi, kể cả rau rừng đều “của nhà Chu” nào phải của nhân dân.

Ngay cả hạt thóc là do mồ hôi nước mắt của nông dân làm nên mà cũng được gọi là “thóc nhà Chu” thì nhân dân còn lại gì?

Trong bài thơ “Nam Quốc Sơn Hà”, Lý Thường Kiệt cũng xem đất nước Việt Nam là của vua chúa nhà Lý khi ông viết: “Nam quốc sơn hà Nam đế cư” thì thật sự cũng đã “xí phần” cho triều đình hết rồi, còn gì cho đám dân đen nữa?!

Thời phong kiến, đất nước là của nhà vua nên mới có cha truyền con nối, nên trung quân và ái quốc mới gộp làm một.

2

Ngày nay người ta nói nhiều đến dân chủ.

Có vẻ như đất nước không còn là của “nhà Chu” nữa, có vẻ như “Nam quốc sơn hà” không còn của “Nam đế” nữa.

Vậy chắc là của nhân dân rồi!

Thử xem có phải vậy không?

Nếu cái đất nước giàu tài nguyên này, cái quê hương “rừng vàng biển bạc” này là của nhân dân, sao nhân dân nghèo khổ đến vậy?

Tại sao?

Sao những chàng trai nông thôn chân lấm tay bùn vẫn ở nhà tranh vách đất?

Sao những cô gái quê phải lên thành phố bán thân?

Sao bác phu xích lô vẫn còng lưng đạp mỗi ngày, sao lớp trẻ con nhà lao động phải nhễ nhại mồ hôi trong các khu chế xuất, các mỏ than, các nhà máy chế biến hải sản, lâm sản, nông sản… chỉ để kiếm chưa đến một trăm đô la mỗi tháng?

Sao nhân dân lao động vẫn phải chui rúc trong những căn nhà tồi tàn chật hẹp?

Nếu rừng là vàng, biển là bạc thì vàng ở đâu, bạc đi đâu, mà mỗi lần làm đường, xây cầu lại phải vay vốn ODA, vay vốn Ngân hàng Thế giới, Quỹ tiền tệ Thế giới… để xảy ra những vụ tham nhũng nhục nhã như PMU18, như vụ cầu Văn Thánh, như vụ PCI Nhật Bản… và hàng ngàn vụ khác?

Nếu đất nước này là của nhân dân thì sao dầu mỏ khai thác nhiều như vậy mà dân không giàu? mà Đảng lại giàu?

Nếu đất nước là của nhân dân sao lại chỉ có một nhúm các tập đoản tài phiệt phất lên nhờ kinh doanh rừng, biển, đất đai và lúa gạo… trong khi nhân dân thì bị cướp đất, rừng thì bị phá, thóc lúa thì bị thương lái ép giá, đẩy nông dân vào kiếp sống bần cùng?

3

Có quá nhiều bằng chứng để nói rằng trong lịch sử chưa bao giờ đất nước là của nhân dân.

Đất nước chỉ là của nhân dân trong các học thuyết, trong văn thơ, trong âm nhạc.

Không phải của nhân dân

Đất nước chỉ là của nhân dân trong hoài niệm tuổi thơ, trong tâm tình chôn nhau cắt rún.

Trên thực tế đất nước bao giờ cũng là tài sản riêng của giai cấp cầm quyền.

Ngày xưa thì đất nước là của vua chúa, ngày nay đất nước là của các chính quyền.

Còn nhân dân?

Ngoại trừ số ít giàu có ở các đô thị lớn, đại đa số nhân dân lao động, công nhân, nông dân, công chức, tư chức ăn lương…chỉ có được một căn nhà nhỏ, một mái tranh nghèo, một cái ổ chuột tối tăm trong xóm lao động hay dưới gầm cầu.

Những nhà hàng, những khách sạn sang trọng, những vũ trường xa hoa, những cửa hàng lộng lẫy kia không phải của nhân dân.

Những khu đô thị mới, những resorts, những sân golf, những câu lạc bộ quần vợt, những cuộc thi hoa hậu liên miên kia… không bao giờ là của nhân dân.

Những mỏ bô-xit, mỏ than, mỏ dầu trị giá hàng ngàn tỉ đô la kia, những lâm sản, hải sản vô tận kia…chưa bao giờ là của nhân dân.

Nhân dân chỉ có cái tổ chim bé nhỏ của mình, nhân dân chỉ có vại cà, con mắm, củ khoai, rẫy bắp, chiếc xích lô đạp, chiếc xe máy để chạy xe ôm, để đi làm mỗi ngày.

Nhân dân không biết nghe nhạc giao hưởng, không biết hát Opera, nhân dân chỉ biết rao: “Cháo huyết đây!” “Bánh mì nóng giòn đây!” “Báo mới đây!” “Mài dao mài kéo đây!”…

Nhân dân không có vé vào xem thi hoa hậu hoàn vũ hay xem trình diễn thời trang, nhân dân chỉ có năm ngàn đồng đủ trả một cuốc xe ra đứng đầu đường Huyền Trân Công Chúa và gọi: “Đi chơi không anh?”.

Nhân dân không có ai bảo vệ, chỉ biết chạy trối chết khi bị công an đem xe tới xúc về đồn để “làm sạch thành phố.”

Trong thời chiến, bao giờ nhân dân cũng bị xem như một thứ “tài nguyên”, một “nguồn cơ bắp dồi dào” sẵn sàng cung cấp cho chiến trường để giành thắng lợi trong các cuộc chiến tranh mang danh nghĩa “giải phóng” “chống ngoại xâm” “thánh chiến” “vệ quốc”…

Tội nghiệp cho hàng trăm thế hệ những người lính đã ngã xuống trong các cuộc “chiến tranh thần thánh” ấy để rồi cuối cùng đất nước lại lọt vào tay một nhúm “đồng hương” chuyên nghề vơ vét.

Đất nước đã bị cưỡng đoạt.

Giờ đây, đối với nhân dân Việt Nam, nếu đất nước có còn được chút ý nghĩa, chính là vì nó đang ôm giữ trong lòng nó xương cốt của những người thân đã chết vì một lý tưởng hoang đường và một ước mơ không bao giờ có thật.

4

Trung Quốc chiếm đảo Hoàng Sa, rồi Trường Sa.

Vài trăm người biểu tình bị đàn áp, bị bắt, bị đe dọa.

Nhiều người hỏi tôi: “Sao không thấy ông viết về Hoàng Sa, Trường Sa mà chỉ viết về nhân quyền, về dân chủ?”

Chẳng lẽ tôi lại phải trả lời như thế này:

“Vì hai hòn đảo ấy người ta đã dâng cho Tàu rồi. Ai đòi lại được? Mà nếu như có đòi được thì cái lãnh thổ giàu tài nguyên ấy cũng đâu phải của nhân dân. Hai hòn đảo ấy cũng sẽ là tài sản của những kẻ cầm quyền và bọn tài phiệt, cũng sẽ bị chúng chia chác nhau mà ăn thôi.”

Đào Hiếu

Nguồn: Vietcatholic.net

2009/12/27

Công Ty Cổ Phần "Thiếu Lâm Tự"


Ở Trung Quốc, có lẽ ai cũng biết chùa Thiếu Lâm là một trong những tụ điểm sinh hoạt chính của tổ chức có tên là Tam Tự Ái Quốc. Nói nôm na, đây là ngôi chùa chính của giáo hội Phật giáo quốc doanh Trung Quốc. Nghĩa là tính chất tôn giáo, mục tiêu thờ tự, cũng như không khí tu hành chẳng còn là bao. Tuy vậy, khi nghe tin ngôi chùa này sẽ trở thành công ty cổ phần Thiếu Lâm Tự vào năm 2011, nhiều người dân Trung Quốc vẫn cảm thấy mất mát thêm một phần tâm linh và văn hóa lớn; như họ đã từng đau xót khi các di tích văn hóa lâu đời của Trung Hoa bị tiêu hủy trong các đống lửa của Cách Mạng Văn Hóa kéo dài đến các di tích bị nhận chìm để xây đập nước Tam Hợp.

Tờ Đông Phương Tảo báo (Oriental Morning Post) ở Thượng Hải, hôm 15/12/2009 đã gởi ký giả đến phỏng vấn Hòa thượng Phương trượng Thích Cửu Tín, chủ trì chùa Thiếu Lâm. Khi được hỏi về tin Thiếu Lâm Tự sắp trở thành công ty cổ phần hữu hạn, vị chủ trì chùa Thiếu Lâm phủ nhận sự việc. Thay vào đó, ông nói rằng trong 5 năm gần đây đất nước Trung Quốc phát triển mạnh, nên Thiếu lâm Tự cũng phải thay đổi cách làm để cùng với chính quyền đưa đất nước đến cường thịnh. Đây là một nghĩa vụ, chẳng có gì phải bàn hay thắc mắc.

Ngạc nhiên trước câu trả lời này, ký giả báo Đông Phương đào sâu hơn vào vấn đề. Kể từ năm 1988, Thiếu Lâm Tự đã đăng ký hoạt động như một thương hiệu. Ai muốn vào chùa lễ Phật hay ngắm cảnh quang phải trả tiền vào cửa. Mỗi ngày trong chùa có ít nhất hai suất biểu diễn môn võ Thiếu Lâm do các sư đảm nhiệm với vé vào cửa khá đắt, gần 50 mỹ kim cho người lớn và phân nửa giá cho trẻ em dưới 15 tuổi. Khi thấy những "sô" biểu diễn võ thuật quá ăn khách, chùa lập luôn mấy đoàn để đưa đi các nước trình diễn. Nội tiền vào cửa viếng chùa hàng năm cũng thâu được khoảng 150 triệu đồng tiền Nhân dân tệ, tức hơn 2 triệu mỹ kim. Thêm vào đó là tiền bán trà, quà lưu niệm và các suất biểu diễn võ Thiếu Lâm. Nhiều Phật tử trong vùng tâm sự họ không còn coi Thiếu Lâm Tự là cửa Thiền nữa kể từ khi chùa lấy tiền vào cửa. Riêng đối với Phương trượng Thích Cửu Tín, các Phật tử đó tặng cho ông hai biệt hiệu: Hòa Thượng Chính Trị (vì ông đang là Đại biểu Quốc Hội), hay Hòa Thượng Kinh Tế.

Vào ngày 16 tháng 12 năm 2009 tờ Đông Phương vẫn tiếp tục loan tin Thiếu Lâm Tự sẽ trở thành công ty cổ phần vào năm 2011. Theo tờ báo này thì đây là sự bàn tính và quyết định giữa chính quyền thị trấn Đăng Phong (đơn vị quản lý hành chánh chùa Thiếu Lâm) với một công ty du lịch Hồng Kông vào ngày 8/12/2009. Không có sự tham dự của bất kỳ một tổ chức tôn giáo nào trong cuộc họp này. Chỉ sau khi phiên họp kết thúc, chính quyền địa phương mới thông báo cho chùa biết về quyết định này bằng một thông tri, theo đó thì tổng cộng số vốn của công ty cổ phần Thiếu Lâm Tự là 100 triệu đồng nguyên. Phía hãng du lịch Hồng Kông góp 51%, chính quyền thị trấn Đăng Phong góp 49%. Các cán bộ, quan chức cao cấp chính quyền thị trấn Đăng Phong phân tích: "Tên tuổi Thiếu Lâm Tự đã nổi tiếng thế giới qua các phim kiếm hiệp, võ thuật. Nếu lên kế hoạch một cách chu đáo thì rất dễ kéo người nước ngoài đến du lịch. Hiệu quả kinh tế do Thiếu Lâm Tự đem lại rất lớn chắc chắn sẽ đóng góp vào sự phát triển của đất nước nói chung và thị trấn Đăng Phong nói riêng, tạo nhiều công ăn việc làm cho người dân địa phương. Vì lợi ích chung nên sự quyết định của chúng tôi, tức là chính quyền thị trấn Đăng Phong, là đúng theo tinh thần xây dựng, phát triển đất nước."

JPEG - 48.4 kbMột cảnh trong phim Thiếu Lâm Tự do Hòa thượng Thích Cửu Tín thủ diễn

Hiển nhiên nếu dự tính trên thành sự thì nguồn lợi thu được từ tiền vào cửa, tiền bán quà lưu niệm, tiền vé các suất biểu diễn võ Thiếu Lâm và hơn 60 võ đường ở khắp nơi trong thị trấn Đăng Phong với trên 5 vạn võ sinh sẽ đều đi vào tay các quan chức thị trấn Đăng Phong chứ không nằm lại ở chùa như hiện nay. Và cũng hiển nhiên không kém, Phương trượng Thích Cửu Tín lập tức khẳng định rằng Thiếu Lâm Tự không phải là tài sản riêng của thị trấn Đăng Phong. Đây là tài sản chung của cả nước nên chính quyền Đăng Phong không có quyền tự ý quyết định về việc thành lập công ty Thiếu Lâm Tự. Việc này phải có sự chỉ đạo từ chính quyền Trung ương. Hòa thượng Cửu Tín cũng đem các luật lệ về tôn giáo ra giải thích và quả quyết các quyết định vừa qua của chính quyền Đăng Phong là sai trái và không có hiệu lực. Theo ông, luật lệ đã quy định hoạt động tôn giáo bao gồm cả nỗ lực duy trì các di tích, danh lam, thắng cảnh để bảo tồn văn hóa và triển khai hiệu quả ngành du lịch. Chính quyền địa phương có nhiệm vụ hợp tác với các tôn giáo trong vấn đề này mà thôi.

Theo nhận xét của các nhà hoạt động xã hội ở Hoa lục thì có vẻ phía Hòa thượng Cửu Tín yếu thế hơn. Vì từ năm 1988, Thiếu Lâm Tự đã chính thức trở thành một cơ sở thương mại, nên các diễn tiến gần đây chỉ là sự tranh chấp giữa 2 khuynh hướng làm ăn mà thôi. Và tập thể các quan chức đang nắm quyền tại Đăng Phong chắc chắn có nhiều trọng lượng hơn cá nhân Hòa thượng Cửu Tín, bất kể cái nhãn Đại Biểu Quốc Hội của ông. Và sau hết, luật lệ tại Trung Quốc chỉ được dùng khi cần thiết bởi phe cánh mạnh đang nắm quyền để loại trừ phe yếu mà thôi.

Có điều lạ, nhiều người Việt Nam chúng ta đọc mẫu tin Trung Quốc này lại không thấy ngỡ ngàng. Trên khắp nẻo đường đất nước hôm nay, đang có quá nhiều cảnh quen thuộc — từ chính sách cướp các nơi thờ tự để kinh doanh đến cách đối sử với các tu sĩ quốc doanh khi không còn nhu cầu. Về mặt này, xem ra nhà nước không kỳ thị một tôn giáo nào.

Ngô Văn