Quế Hương
Tôi không biết về chị nhưng đọc những điều của người bạn  chị viết về chị trên DCV online đã làm tôi rơi nước mắt. Điều gì đã làm  cho người phụ nữ vóc dáng hiền lành ấy từ một vùng đất yên lành văn  minh này trở về nhập dòng cùng những con người cùng khổ, tả tơi, đối mặt  với bọn công an côn đồ không sợ hãi? Điều gì vậy chị Nhu ơi!   Có phải chăng chị cũng như tôi xốn xang khi nhìn cảnh dân lành bị hiếp  đáp. Chưa bao giờ, chưa có một thời đại nào trong lịch sử mà dân mình  phải chịu sống trong sự khổ sở, tủi nhục và oan trái như thời đại này.  Từ khắp 64 tỉnh thành, từ Bắc chí Nam đâu đâu cũng có dân oan. Người dân  đi kêu oan đi từ Lâm Đồng, Quảng Ninh, Tiền Giang, Đồng Nai, Đắc Lắc…Có  người đi suốt  ba mươi ba năm, có người đi hai mươi năm, có người đi  mười năm, có người mới năm năm và có người 980 ngày.
Vậy mà cái hiện tượng gọi là “mua quy hoạch” của nhà  nước ban ra cứ càng ngày càng phổ biến. người dân thấp cổ bé miệng, với  tất cả quyền lợi có được liên quan đến mảnh đất họ đang sống, có thể bị  đẩy ra khỏi nhà bất cứ lúc nào. Cán bộ lợi dụng cơ hội, cướp đất của dân  rồi bồi thường qua quít. Dân oan Hưng Yên phải lên tận Hà Nội kêu oan  vì chính quyền tỉnh Hưng Yên cưỡng chế đất đai của họ. Chính quyền Hưng  Yên  bồi thường cho dân 100 ngàn đồng VN cho một m2 đất, trong khi đó  cán bộ trắng trợn rao bán các mảnh đất của họ trên mạng với giá là 6  triệu một m2 đất.Có nhà nước nào mà toàn những phường cường hào ác bá? Có người dân nước nào phải chịu cảnh oan khiên như thế này không?
Chưa có một thời đại nào mà dân oan nhiều đến vậy. Họ  kêu với ai đây? Ai giải quyết cho họ? họ lếch thếch từng đoàn đi khiếu  kiện. Kẻ cướp đất thì nghênh ngang không hề hấn gì, người đi kiện thì bị  bắt bớ tù đày. Cứ đọc vài tấm bảng kêu oan mới thấy não lòng. Người mẹ  già mệt mỏi, xác xơ  giữa trời nắng ôm tấm bảng nặng như nỗi oan khuất  của cuộc đời mình:
“Tố cáo thanh tra chính phủ đồng loã cấp địa phương,  thanh tra bốn lần không ra được kết luận vụ cướp đất nhà bà Gấm 65 tuổi,  Quảng Ninh, bị bắt bỏ tù hai lần.”
“Dân oan quận 9 Tp.HCM, đất không quy hoạch công nghệ  cao, quan chức địa phương lợi dụng chức vụ, quyền hạn cưỡng chế đập nhà.  Ba mẹ con tôi hiện nay bơ vơ, không nơi nương tựa, hãy cứu lấy những  đứa trẻ thơ vô tội. Mẹ - Phạm Ngọc Sương, Con Võ - Ngọc Minh Phương 10  tuổi, Con – Võ Ngọc Cát Tường 6 tuổi.”
“Tố cáo ông Vũ Hùng Việt phó chủ tịch uỷ ban nhân dân thành phố ký bán đất thừa kế bà Nguyễn Thị Huệ phường Tân Chánh Hiệp.”
”Do Lộ, Yên Nghĩa, Hà Tây sống không còn đất sản xuất, chết không còn đất chôn, xin thủ tướng cứu dân.”
Và còn nhiều nhiều nữa, kể không hết những nỗi oan sai kêu trời không thấu.
Từ Bắc chí Nam, đâu đâu người ta cũng nghe tiếng rên  siết, khóc than của người dân vô tội, bị cướp bóc, đánh đập, tù đày. Có  thủ tướng nào cứu họ không ? có chính quyền nào cứu họ không? Bọn quan  lại thời này bên ngoài thì đối ngoại hết sức nhu nhược, dâng hiến đất  đai tổ tiên cho ngoại bang. Bên trong thì ra sức đàn áp, đánh đập, cấm  đoán, cướp bóc dân lành. Con dân nước Việt đang sống trong thời đại đen  tối nhất của lịch sử dân tộc.
Tôi cũng là phụ nữ như chị, cũng đau lòng trước cảnh oan  trái như chị, cũng có con và thương con như chị, nhưng chưa từng dám có  ý nghĩ trở về đối đầu với bọn chúng. Hôm nay ngồi nơi đây trước khuôn  mặt khả ái hiền lành của chị mà cảm phục quá!
Hôm đầu nghe giọng chị trong cuộc phỏng vấn trên đài Á  Châu Tự Do, đài Chân Trời Mới, tôi cứ tưởng chị là một dân oan. Khi công  an bao vây dày đặc, công an cơ động, đem xe đến chuẩn bị hốt dân, chuẩn  bị bắt bớ, mà chị vẫn khẳng khái không sợ hãi, chị bảo: Tôi không có gì  e ngại hết, việc làm của tôi là việc làm chính đáng, tôi rất vui vì  được cùng bà con tham dự biểu tình, họ chiếm đất của dân phải trả lại  cho dân. Cái gì làm cho chị can đảm như vậy? Hôm nay ngồi nghe lại giọng  chị mới thấy hết nỗi lòng của chị, mới thấy như tiếng lòng của mình chị  Nhu ơi!
Nguồn: http://diendanctm.blogspot.com/2011/03/chi-nhu-va-noi-kho-cua-dan-oan.html
 

 
 
 
 
 
 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét