Nguyễn Ngọc Tâm
Chiều ngày 15 tháng 3, khi nhận được tin cô bạn tên Nhu  bị bắt tại Việt Nam tôi thật xúc động vì nó khá bất ngờ. Mới cách đó một  tuần thôi, hai chúng tôi vẫn gọi điện thoại và chat nhau luôn để trao  đổi công việc, bỗng không thấy em online nữa, gọi cũng không trả lời,  tôi cứ yên chí chắc cô em mình đang nằm phơi nắng ngoài bãi biển Hawaii  hay ngao du đâu đó, nào ngờ em đang ở Việt Nam, cùng dân oan khiếu kiện.
Sau giây phút xúc động, tôi nhớ ra rằng, với cá tính của  em thì chuyện về Việt Nam đấu tranh cho quyền lợi người dân và tất cả  những chuyện hệ trọng cỡ đó chắc chắn đã được đắn đo kỹ càng; NHƯNG một  khi đã quyết định rồi thì em xem việc thực hiện cũng bình thường như khi  em rủ tôi đi shopping, hay đi ra ngoài ăn tối đâu đó trên phố Bolsa. Kể  cũng lạ, lằn ranh giữa phi thường và bình thường ở cô em này là lúc lấy  quyết định.
Nhu là một thiếu nữ duyên dáng, ăn mặc lịch lãm, nhưng  trầm tính, thường ít nói nơi đám đông nên người không quen sẽ ít khi để ý  đến. Khi có dịp làm việc chung với Nhu rồi, tôi mới khám phá nơi cô  nàng một cá tính rất mạnh mẽ, có những quyết định nhanh bén, làm việc  chăm chỉ, chu đáo và lúc nào cũng sẳn lòng giúp người này chuyện này,  người kia chuyện nọ.
Kể từ khi có em làm bạn đồng hành, tôi được chia sẻ vui  buồn nhiều hơn trong tình chiến hữu vì cùng là phái nữ, và tôi cũng được  nhẹ việc đi rất nhiều. “Nhu à, chiều nay em nhớ ghé qua rước chiến hữu X  đi họp nhé”, “Nhu à, nhớ copy thêm mấy cái thư mời nhé”, “Nhu à, em đã  thâu xong chương trình này chưa?” Vậy đó, từng việc nhỏ em đã làm rất  chu đáo, và nhiều khi còn chu đáo hơn cả điều tôi mong đợi. Em thủ sẳn  những cây bút khi xuống đường xin chữ ký, cái bàn tiếp tân trong buổi  trà đàm với thân hữu khăn bàn phải màu gì, bánh nước dọn ra sao cho đẹp  mắt,… những chi tiết nhỏ nhặt như thế, mọi thứ đều phải hoàn hảo, phải  đâu ra đó. Nói về tình người, tình chiến hữu, em không ngại phải lái xe 1  – 2 tiếng để rước người này, đưa đón người kia, bỏ thời gian cả ngày để  giúp ai một việc gì đó, dù đó là công tác, là chiến hữu hay chỉ là một  người cần được giúp đỡ.Bằng tình nhân ái và yêu chuộng sự công bằng, em đã đi  vào đấu tranh một cách rất bình thản, vì đối với em, đó là một lẽ tự  nhiên, thấy điều trái tai gai mắt thì phải "dọn dẹp". Kể ra thì khá lạ,  nhưng hình như em đã chẳng phải phấn đấu với chính mình để vượt qua điều  gì cả khi tham gia đấu tranh. Điều gì đúng chuyện gì sai có vẻ như đã  được cái "kho kiến thức và đạo đức" của cô nàng quyết định từ lâu rồi.  Và khi đã là điều đúng thì đương nhiên phải làm thôi.
Hơn thế nữa, một khi đặt điều gì đó thành lý tưởng rồi  thì những chuyện như cơm áo gạo tiền, chuyện gia đình con cái, những nhu  cầu cho đời sống cá nhân,… em đều thu xếp được hết. Có nhiều người  không thể tham gia đấu tranh vì lý do này hay lý do khác nhưng đối với  em, nó chỉ là chuyện nhỏ, “chuyện nhỏ trên con đường nhân bản”! Và như  thế, tham gia đấu tranh cũng chỉ là một trong các công việc bình thường  hằng ngày của em.
Khi nhận công tác về Việt Nam tham gia cùng dân oan nói  lên nỗi thống khổ của họ, chắc rằng em cũng không nghĩ gì hơn là một  chuyến đi xa giúp một người thân nào đó. Đã có nhiều người tôi quen biết  tỏ ý thán phục sự can đảm, tinh thần dấn thân của em, tôi cũng vậy, tôi  ngưỡng phục em như ngưỡng phục cô Phạm Thanh Nghiên, cô Đỗ Thị Minh  Hạnh,…. Nhưng sự ngưỡng phục của tôi không phải vì em đã làm được điều  mà nhiều người khác không dám làm mà chính vì những người con gái như  em, như Thanh Nghiên, như Minh Hạnh đã cảm thông sâu sắc cho nỗi khổ của  bà con, của những người thấp cổ bé miệng. Các em sống một đời sống quá  vị tha, chia sẻ với những người khốn cùng, đối diện với những bất công  trong xã hội MỘT CÁCH QUÁ BÌNH THẢN.
Những ai ngăn cản những việc làm đầy nhân bản này của  các em, họ không xứng đáng đứng trước các em để tự nhận mình là một  người Việt Nam, và lịch sử sẽ xét xử họ.
Nhu ơi, chị rất hãnh diện có em là chiến hữu. Nơi em, chị thấy một sự hoàn hảo, toàn mỹ mà bình dị biết bao!
Nguyễn Ngọc Tâm
Nguồn: http://lacviet.multiply.com/journal/item/274/274
 

 
 
 
 
 
 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét