Trần Khải Thanh Thủy
Thanh Hóa, 5-6-2010
Thủy Tiên thương yêu,
Vào tù mẹ nhớ con nhiều lắm, dõi theo từng bước chân  con, lòng đầy tự hào vì con gái mẹ đã trưởng thành vượt bực, đã hoàn  toàn thoát khỏi bóng râm của mẹ và vươn lên phô sắc, khoe hương, tự  khẳng định mình và còn lo lắng quan tâm sâu sắc đến mẹ nữa. Hy vọng  những việc con đang làm cho mẹ sẽ được toại nguyện, thành công mỹ mãn vì  số con vốn đã gặp may, lại thêm tấm lòng và ý chí của con luôn hướng về  mẹ nữa.
Mẹ mừng vì không đơn độc, sau lưng mẹ là con, là cả gia  đình thân thương gồm bà, bố, em An Khuê, cậu mợ và hai em Khải Nam, và  Hiên Nhi cùng bao nhiêu tấm lòng bạn bè của bà con cô bác khác.
Thành thật mẹ ấm lòng vì con đang ở trong vòng tay yêu  thương của mọi người. Bi kịch tạo nên thiên tài… Vì nỗi đau của mẹ mà  con được nhiều người biết tới, nâng đỡ, chở che để con phấn đấu và  trưởng thành, lớn hơn tầm kích của mình.
Phần mẹ về trại từ 29-4. Một mình một xe, hai tay bị  còng - đúng chân dung của một con tù, khác hẳn với chân dung ngoài đời  mà con đã từng biết (Làm nghề gì, có chân dung của người đó). Hy vọng  nhờ những việc làm thiết thực của con, thông qua tấm lòng của bạn bè, bà  con cô bác mà mẹ sớm được giải thoát.Khí hậu Lam Sơn vô cùng khắc nghiệt con ạ. Ở nhà quanh  mẹ là cả một trạm y tế thu nhỏ. Nào bình thở Ô Xy, nào giường massage,  nào bác sỹ chăm sóc riêng (Bác Sỹ Nguyễn Thị Nga – Giám đốc bệnh viện  Nội Tiết) rồi bác Hòa thường xuyên đến cứu huyệt cho mẹ 1 ngày 1 lần 1  tiếng rưỡi đồng hồ… còn ở đây, mẹ đã kiệt quệ sau 6 tháng 21 ngày bị  giam cứu tại Hỏa Lò, giờ về trại thêm cái nắng nóng nung người của Vùng  Chướng Khí Lam Sơn (thường xuyên 37-39, 40 độ C) cùng qui định quá khắc  nghiệt của trại tù. Sáng 5 giờ đã trở dậy, điểm danh, ăn sáng, 6 giờ ra  sân chung chờ đợi, xuất trại để 6h30 có mặt tại xưởng, cho đến 11giờ mới  được về, sau một lần chờ đợi khám xét, vào buồng và lại điểm danh.
Tắm giữa giếng sâu hun hút và chật chội kinh người  (200-250 người) trên đầu là nắng nóng kinh hoàng. Nhìn xuống lòng giếng  đã chóng mặt, huống hồ múc nước tắm giặt, thở ra cả mang tai… Tất cả  tồng ngồng trong bộ cánh Eva, chung quanh là cả thế giới phụ nữ. Thật  không khác gì cảnh bầy đàn ăn lông ở lổ từ thời đại hồng hoang nguyên  thủy con ạ. Mất hết khái niệm về phái đẹp, về sự kín đáo duyên dáng của  phụ nữ - Có lẽ không nơi nào trên thế giới này còn nền văn mình rừng rú,  lõa lồ, thô thiển đến vậy. Hoàn toàn chỉ còn là phần con không còn phần  người. Nhìn đã đủ rùng mình gai lạnh, huống hồ phải hội nhập, trãi  nghiệm.
11 giờ 30 phút ăn trưa, 12 giờ đi nghỉ đến 12 giờ 30 lại  trở dậy, ra sân chung xuất trại đến 5 giờ mới về. Xưởng bạc không được  dùng quạt, còn phải che chắn bao tải, ni long, chăn cũ để bạc không bay…  nóng không khác gì lò hấp thịt người khổng lồ (thường xuyên ở mức 40-42  độ C) hút kiệt cả sức lực của người tù… Không dưới chục lần mẹ nghe bạn  tù kể lại: Suốt 3 tháng mùa hè, cả bầu trời xứ Thanh như một quả cầu  lửa, những cơn gió lào vô tình tạt sang từ bên kia biên giới. Ai nấy  ngộp thở như bị rang trong chảo nóng. Bụng dạ, ruột rà cứ bỏng rát lên  từng đoạn như thể bị ai thò tay vào kéo căng ra phơi dưới nắng. Vạn vật  hổn hển vì thiếu Ô Xy, ngực nhói lên từng cơn sau mỗi nhịp thở, cảm giác  nóng bỏng len vào từng làn da, thớ thịt, máu cạn dần sau 3 tháng trời  nắng quần, đất hun… Khăn trùm, đầu mặt tay chân kín mít chỉ để hở hai  con mắt, ngồi thở mà mặt mũi tay chân đen thủi đen thui, hệt như cột nhà  cháy.
Chiều 6 giờ đóng khu, tắm rửa, ăn uống để 6 giờ 30 điểm  danh, khóa buồng chờ điện bật sáng. Có lẽ không ở đâu như Việt Nam mình  con ạ, mất điện đã trở thành điều bình thường như cơm bữa. Thoạt đầu mới  vào hè thì một ngày có, một ngày mất, càng nóng nhiều thì 2 ngày mất,  một ngày có. Quả là phú quý giật lùi. Trong khi các nước tiến bộ được  khuyến khích dùng điện thì Việt Nam phụ thuộc vào độ chảy của các dòng  sông, nước cạn, điện cũng cạn theo. Nghèo nàn, dốt nát, lạc hậu, không  biết hội nhập toàn cầu, xa lộ thông tin theo kiểu gì nữa, ngoài kiểu  bótay.com.
Ồn ào, căng thẳng đến 12 giờ đêm, tất cả mới chìm vào  giấc ngủ. Mẹ bị suy nhược thần kinh nặng, chỉ cần người bên cạnh ho  lắng, khịt mũi, cựa chân, lật tay,… thế là lại tỉnh. Đến 5 giờ sáng nhịp  điệu lại bắt đầu, căng thẳng mệt nhoài như những ngày trước và sau đó.
Thiếu ngủ trầm trọng, nắng nóng kinh hoàng, mẹ gần như  dở điên dở dại vì những cơn đau đầu tra tấn, lại thêm nhiễm khuẩn đường  ruột, ngày ôm bụng “xổ ruột” cả chục lần, khiến sức khỏe vốn kiệt quệ  càng kiệt quệ hơn, trong vòng nữa tháng, sút mất 3 kg thịt. Ai nhìn cũng  chán.
Cũng may mẹ được giám thị Hai cho nghỉ dưỡng bệnh 1  tháng, vì thế vừa kịp hồi sức, vội viết thư cho con ngay đây.
Thủy Tiên con, sang Pháp chưa đầy 10 tháng, mẹ biết con  đã sang Mỹ, Bỉ, Thụy Điển nhiều lần so với tuổi 20 của con quả là điều  hạnh phúc lớn lao. Song dù thế nào cũng không được ảnh hưởng tới việc  học tập con nhé.
Mẹ biết con sáng dạ vì quá khứ có sức mạnh di truyền,  con được thừa hưởng từ ông ngoại, từ mẹ hệ DNA rất quý, hơn nữa, quá  trình nhận thức gắn liền với hứng thú. Giỏi ngoại ngữ, con lại vào  trường ngôn ngữ nên càng có điều kiện khẳng định năng lực của mình. Biết  thêm một ngoại ngữ là sống thêm một cuộc đời, con biết 4 ngoại ngữ,  sống phong phú hơn cuộc đời bố mẹ, ông bà 4 lần đấy con ạ. Con cố tận  dụng cơ hội để bật lên nhé. Đừng vì được đi đó đi đây mà sao lãng việc  học tập. Hơn bao giờ hết, mẹ đặt hy vọng vào con nhiều lắm. Từ khi con  tròn 1 tuổi, ru con ngủ, con thuộc làu bài ru của mẹ, rồi 3 tuổi, nét vẻ  mềm mại, tinh tế của con đã làm mẹ giật mình và kỳ vọng vào con rất  nhiều. Từ khi con lên 6 học hệ chuyên Pháp, thi đổ thủ khoa 9,75 điểm,  mẹ đã biết con chính là sự bù đắp cho số phận mẹ, khi trước đó, vì phải  đi thực tập sư phạm thực tế, sản xuất ở những vùng quê hẻo lánh nước  đọng, ao tù mà mẹ bị viên tắt ống dẫn trứng, chửa ngoài dạ con, chết đi  sống lại. Suốt 12 năm học của con, đặc biệt những năm con thi vào cấp  III, thi hệ nào đổ vào hệ ấy, thi trường nào đổ vào trường ấy, vào học  tại Amtecdam, mẹ lại càng tin tưởng và kỳ vọng ở con hơn. Thực tế con đã  không làm mẹ thất vọng, ngược lại con là niềm tự hào của cả đại gia  đình mình, đặc biệt là bên nội,… Bây giờ được sang Pháp, điều kiện, môi  trường thuận lợi, con càng phải phát huy thế mạnh của bản thân con nhé.
Nhớ viết thư thăm mẹ - cho mẹ gửi lời chào quý trọng và  đầy biết ơn tới các cô, dì chú bác bên Pháp, Mỹ, Thụy Điển và Bỉ. Mẹ  mong từng ngày được ra tù để có điều kiện đền đáp tấm lòng thương yêu  chăm sóc, lo lắng quan tâm của tất cả tới mẹ. Con đang sống thay cả phần  mẹ. Phải hết sức khiêm nhường lễ độ con nhé. Càng hiểu biết càng phải  nhu mì, lễ phép con ạ. Thế mới là con gái của mẹ, mới xứng đáng với tấm  lòng của bạn bè, cô dì chú bác giành cho mẹ, thông qua con.
Ký tên
Trần Khải Thanh Thủy
Địa chỉ của mẹ:
Đội 21-K4-Trại 5- Lam Sơn - Thanh Hóa
Đội 21-K4-Trại 5- Lam Sơn - Thanh Hóa
 







 
 
 
 
 
 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét