Đinh Mạnh Vĩnh
Không biết từ ngày ông Nguyễn Thiện Nhân tuyên bố bị mất ngủ cho đến  khi ổng rời khỏi chiếc ghế Bộ trưởng Bộ Giáo dục - Đào tạo thì triệu  chứng mất ngủ của ổng có đỡ hơn chút nào không? Dù sao, việc ông Nhân  mất ngủ là việc đáng lo, lo ở đây là lo cho đất nước, cho nền giáo dục  Việt Nam, không chỉ lo riêng cho bản thân ông Nhân(!). Tôi luôn cố gắng  lạc quan trong mọi trường hợp, cho dù đó là trường hợp có vẻ đang xấu  nhất như của thầy giáo Đỗ Việt Khoa. Chẳng phải tự nhiên mà tôi có tinh  thần lạc quan như thế, mà do hiểu được cách quản lý, đánh giá và ứng xử  của Nhà nước này đối với xã hội, đối với người dân; vì lẽ đó, tự tôi rút  ra được, có bi quan cũng chẳng ích gì, chỉ rước lấy khổ đau vào mình và  gia đình mình trước tiên. Đó cũng là lời khuyên của tôi dành cho thầy  giáo Đỗ Việt Khoa.
Quay trở lại chuyện ông Nguyên Bộ trưởng Giáo dục - Đào  tạo Nguyễn Thiện Nhân mất ngủ dạo nào, qua sự việc thầy Khoa quyết định  bỏ dạy vào tháng 7/2010 này, chắc sẽ làm ông Nhân mất ngủ thêm một chút  nữa. Vì chí ít, đó cũng là tâm trạng của một người đã từng làm thầy giáo  đồng cảm với việc đáng tiếc đang xảy ra với người đồng nghiệp và đã  từng ủng hộ cũng như vinh danh người đồng nghiệp đó, mặc dù thầy Khoa  dạy cho những người chưa đủ tuổi công dân đi bầu còn ông Nhân đã từng  đứng lớp cho những người đủ tuổi thực hiện quyền bầu cử, ứng cử theo  pháp luật quy định. Chắc mọi người sẽ hỏi, tại sao tôi lại đi so sánh  việc dạy cho bọn trẻ và việc dạy cho bọn không còn trẻ khác nhau như thế  nào? Khác nhiều chứ! Cứ suy nghĩ và tìm ra câu trả lời cho bản thân  từng người một.Người ta đã "cố gắng hứa hẹn và cố gắng giúp đỡ"  cho thầy Khoa ở trong khả năng họ có thể và mọi việc trở thành công cốc,  hơn nữa trở thành trò đàm tiếu như thực tế và dư luận cả mấy tháng qua  dậy sóng. Việc thầy Khoa nghỉ dạy tưởng chừng được chấm dứt, chấm dứt  cho ông thầy đáng thương được yên ổn, lui về làm việc lương thiện gì đó  để có tiền sống và lo cho gia đình. Điều đó xem ra có vẻ tốt hơn là cứ  mãi lôi thầy Khoa lên bàn để mổ xẻ, phân tích và nhận định vết thương  của thầy, mặc dù thầy đã đau lắm rồi, nhưng tôi nghĩ tôi có miệng thì cứ  nói. Dù gì thì tôi cũng chỉ là dân đen thôi mà! Có trăm ngàn lời đao  búa từ cửa miện của tôi thì cũng chẳng làm thầy Khoa đau thêm, vậy thì  sao tôi không nói?
Điều đáng nói ở đây là Nhà nước mà ông Chánh thanh tra  Chính Phủ Trần Văn Truyền đã tuyên bố với báo vietnamnet như sau: Bởi  vì tham nhũng diễn ra trong từng cá nhân, và người chống tham nhũng  cũng phải có hành động ở từng cá nhân. Chưa hết, ông Truyền đã an ủi  thầy Khoa rằng: "Nhưng đây cũng là vấn đề sống còn của đất nước, của  chế độ, do vậy rất cần những con người dũng cảm, dám dấn thân, dám  đương đầu"liền sau đó, ổng xúi thầy Khoa: "Mình phải chấp nhận  khi dấn thân vào việc này thì đương nhiên sẽ có những tổn thương và nguy  hiểm". Nói nghe ngộ! sống ở trên đời, ai mà muốn "tổn thương và  nguy hiểm"! À! ý ông Truyền đang muốn khuyên thầy Khoa về hai chữ "hy  sinh". Ông Truyền muốn thầy Khoa đã hy sinh thì hy sinh nốt đi, đã dấn  thân thì dấn nốt đi ư? Trời ạ! vợ con người ta ai lo? Ông Truyền nói hay  đến lạ, ông xúi kiểu đó thì chết mẹ người ta rồi! Thầy Khoa dù cho rằng  có tham vọng cách mấy đi chăng nữa (theo như một số người đã bình luận)  thì vẫn là con người mà!
Chưa dám nói đến vụ tiền Polymer, vụ Công ty Nexus  Technologies ở Philadelphia, Hoa Kỳ, ngay cả vụ PCI - Huỳnh Ngọc Sỹ đang  bị ngồi tù mà người ta đang qua Nhật để kết hợp phanh phui cho đến kỳ  cùng nhằm đem lại sự trong sạch cho Nhà nước kia mà, sao ông Truyền lại  ngây thơ đến lạ, lại đi cho rằng tham nhũng chỉ diễn ra ở góc độ cá nhân  (?!). Không lẽ từ ngày ông nhậm chức Tổng Thanh Tra Chính Phủ ông không  nắm được tình hình tham nhũng ở Việt Nam ra sao ư?! chắc là vậy quá!  nên hèn gì ông coi tham nhũng ở VN là cái kiến củ khoai đến mức đối với  ông chỉ là "ba cái cá nhân lẻ tẻ"???.
Cái "chống tham nhũng" mà Nhà nước này đã và vẫn đang ra  vẻ quan tâm, nó vẫn được người đời gọi là "giặc nội xâm" kia mà! Đã là  GIẶC thì không giết, chí ít phải đánh đuổi nó chứ!. Đã là GIẶC thì trách  nhiệm đâu phải của riêng ai, của cả dân tộc mới đúng chứ! Sao ông  Truyền lý giải tham nhũng chỉ ở góc độ cá nhân để rồi bảo rằng phải có  hành động của từng cá nhân (?) Nói nghe dị!
Đã là GIẶC, thì phải có cả một kế hoạch, những chiến  lược, sách lược cho đến chi tiết tấn công vào từng ổ sào huyệt của giặc.  Đã là GIẶC thì phải ba mũi giáp công, bốn mũi hợp lực, phải bày binh bố  trận, phải có vị Tổng tư lệnh chỉ huy, phải huy động cả vài chục sư  đoàn bộ binh, thủy binh, không binh, phải do thám, tiến thoái theo tình  hình mặt trận chứ sao lại chỉ giao cho một anh lính quèn (thầy Khoa), mà  cũng chẳng phải là anh lính, thầy Khoa chẳng qua chỉ là "tai mắt  nhân dân", phát hiện thằng tham nhũng, thằng tiêu cực đang nấp "trong  đống rơm" và thầy hét toáng lên cho mọi người rằng: "đây, tôi  phát hiện nó đây rồi, bà con ơi!" và thầy cố gắng báo động cho Đảng  và Nhà nước này. Thế thôi! thầy Khoa đã làm cái việc của một người dân,  phần còn lại là của Đảng và Nhà nước mới phải. Tại sao mọi việc giờ lại  trút hết lên đầu ông giáo tội nghiệp này vậy? Lại còn an ủi, kêu gọi,  xúi giục thầy tiếp tục đưa cái đầu ra đỡ hàng loạt đại liên của địch mà  chẳng có một bộ tổng tham mưu nào vấn kế, cứ xui anh lính nhào ra trận  tênh hênh mà ăn đạn. Vô lý! vô lý hết sức! Ông Truyền và ông Nhân cũng  như các ông, chẳng lẽ bảo rằng tôi mất ngủ mấy năm nay nên đầu óc có  phần bần thần, thiếu tỉnh táo nên hành động và tuyên bố hơi bị tầm bậy  ư? Có thể các ông mất ngủ, người dân cũng cảm thông vì "quốc gia hưng  vong, thất phu hữu trách", vậy thì các ông hãy ngủ đi, dân sẽ hát  ru cho các ông ngủ nhé!
(Chân thành xin lỗi cố nhạc sĩ Trịnhh Công Sơn, khi nhại  ca khúc "Em hãy ngủ đi")
Rừng đã cháy và rừng đã héo (bởi vì bauxite đang  muốn nuốt trọn cả Tây Nguyên)
Ông hãy ngủ đi
Rừng đã khô và rừng đã tàn (cũng đúng luôn, rừng  đã và đang bị tàn phá dã man)
Ông hãy ngủ đi
Ngủ đi ông, đôi môi lửa cháy (vì các ông nói  nhiều và chẳng làm gì được nên lửa (lòng) của dân đốt cháy mồm các ông)
Ngủ đi ông mi cong cỏ mượt (các ông ngủ sướng và  say quá nên người dân ngắm dung nhan diễm lệ của các ông đang say giấc  nồng đấy mà!)
Ngủ đi ông tay thôi mời mọc (ăn no, ngủ kỹ đi  ông, để tay ông thôi khỏi mời mọc người dân nhào vô ... chống tham  nhũng, chống tiêu cực)
Ngủ đi ông tóc gió thôi bay (đúng rồi, ông ngủ  đi, vì trán ông Nhân hay ông Truyền, ông nào cũng không còn nhiêu sợi  tóc, chắc vì mải suy tư cho... "vận nước" (!))
Các ông hãy ngủ cho thật sảng khoái và sau giấc ngủ sảng  khoái đó, các ông tỉnh dậy và đưa ra những kế họach, những chiến dịch  hành động cho ngon lành mà đuổi bọn giặc nội xâm cho dân bớt khổ coi!  (nói cho vui thôi, chứ giờ này ông Truyền đang làm cái giống gì thì...  ai mà biết, còn ông Nhân từ hôm rút lui khỏi cái ghế Bộ tưởng GD-ĐT đến  nay coi bộ lặn sâu, chẳng thấy tăm mà cũng chẳng thấy hơi gì cả! chắc  ông cũng đang cùng với mấy ông khác đang chuẩn bị cho "cái đống ghế"  trong đảng của các ông đầu năm tới).
Trộm nghĩ, làm gì có thể khó với Đảng CSVN của các ông,  nhưng về cái khoản đánh giặc thì có thể nói tuyệt đỉnh mà sử sách của  Đảng CSVN của các ông đã ghi lại cho người dân cơ mà(!)
Các ông ơi! hãy ngủ đi! Ngủ cho ngon giấc nhé! Để người  dân chúng tôi ru cho các ông ngủ:
Con ơi, con ngủ cho ngoan
Để mẹ gánh nước rửa bành cho voi
Muốn coi lên núi mà coi
Coi bà Triệu Ẩu cỡi voi đánh Tàu.
(Ca dao Việt Nam)
Để mẹ gánh nước rửa bành cho voi
Muốn coi lên núi mà coi
Coi bà Triệu Ẩu cỡi voi đánh Tàu.
(Ca dao Việt Nam)
Người dân ngày xưa ru con mà cũng không quên việc nước.  Các ông ngày nay, chắc tại vì mất ngủ nên quên nước... mẹ nó rồi!
Đinh Mạnh Vĩnh
Nguồn: http://danluan.org/node/5651
 

 
 
 
 
 
 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét