Mục sư Nguyễn Thị Hồng
CHÚA THỬ RÈN TÔIvì biết rằng sự thử thách đức tin anh em sanh ra sự nhịn nhục.
Nhưng sự nhịn nhục phải làm trọn việc nó, hầu cho chính mình anh em cũng trọn lành toàn vẹn,
không thiếu thốn chút nào”. (Giơ-cơ 1:2-4)
Tôi là mục sư Nguyễn Thị Hồng, nguyên là Quản nhiệm Hội  Thánh Tin Lành Mennonite Bến Cát- Bình Dương. Tôi cũng là Ủy viên tài  chánh kiêm ủy viên giáo dục - thuộc giáo hội Tin Lành Mennonite Việt  Nam. Tôi mới được trở về từ chốn lao tù (lúc 13 giờ ngày 17/06/2010).  Qua kinh nghiệm theo Chúa và nhất là kinh nghiệm lao tù, tôi có đồng tâm  tình như người tín hữu xưa mà công bố như ông Gióp rằng: “Nhưng Chúa  biết con đường tôi đi. Khi Ngài đã thử rèn tôi. Tôi sẽ ra như vàng” (Gióp  23:10). Người theo Chúa có khi được hanh thông, có khi gặp khó khăn  hoạn nạn, nhưng tất cả nằm trong sự tể trị tuyệt đối, khôn ngoan của  Chúa. Mỗi một ngày, mỗi một giờ, và mỗi một phút- giây, là mỗi một kinh  nghiệm như món quà của sự yêu thương của Chúa trao tặng cho con dân  Ngài. 
 
- Ms Hồng dự sinh nhật con Ms Quang 09/07/2010 (sau khi ratù)(bé An-ne và Quang Triệu con Ms Quang bên tay trái Ms Hồng, con trai và con thuộc linh Ms Hồng làm chứng trong tù bên tay phải)
Khi bước chân vào đời, tôi đã được Chúa cho những cơ hội  rất thuận lợi. Vừa mới tốt nghiệp trường xây dựng, tôi đã tiếp nhận một  tổ hợp xây dựng và giữ chức quản nhiệm. Nhờ ơn Chúa cho tôi đã thành  công trong công việc làm ăn và có ít nhiều tiếng tăm tốt trên thương  trường. Nhờ đó tôi có được khả năng để giúp đỡ một số người thân và bạn  bè trong cơn hoạn nạn. Tôi cũng đã sống thật hạnh phúc thật với tình  thương trong mái ấm gia đình.
Nhưng rồi một ngày kia, Chúa đã cất đi hết những gì tôi  có. Thật giống trường hợp một tín hữu tên Gióp được ghi nhận trong Kinh  Thánh Cựu Ước. Người thân trong nhà rồi đến của cải, tài sản, lần lượt  ra đi. Chồng tôi đã qua đời vì tai nạn. Công việc làm ăn thì mỗi ngày  một xuống dốc. Trong một phi vụ xuất nhập khẩu nhằm lúc điểm khủng hoảng  kinh tế, công ty tôi đã phá sản và tôi phải mang một số nợ khổng lồ.  Tôi bán hết gia sản nhưng không giải quyết được nợ nần. Bị các con nợ  vây quanh tôi sợ hãi nên phải bỏ trốn. Lúc ấy gia đình và bạn bè đều  quay lưng lại với tôi. Họ bỏ mặc, không ai ra tay cứu tôi. Trong tuyệt  vọng, tôi đã oán trách Chúa, và muốn đi tìm cái chết để giải thoát chính  mình khỏi các trách nhiệm và khỏi nỗi đớn đau quá lớn tôi không thể  chịu đựng nổi. 
 
- (Mục sư Nguyễn Thị Hồng những ngày đầu tiên sinh hoạt với HT Mennonite VN)
Cảm ơn Chúa. Ngài vẫn yêu tôi và Ngài đã giải cứu tôi từ  trong trũng bóng chết. Lúc ấy tôi gặp được một chị em trong Hội thánh  Tin lành Mennonite. Người chị em ấy đã yêu thương an ủi, giúp đỡ tôi và  dẫn tôi trở về với Chúa. Tôi không hề quên được giây phút biến thiên và  được tan vỡ trước mặt Chúa. Tôi quyết định trở lại theo Chúa và dâng  cuộc đời mình để hầu việc Ngài. Cuộc đời tôi dần dần được đổi mới. “Vậy,  nên chúng ta chẳng ngã lòng dầu bề ngoài hư nát nhưng người bề trong cứ  đổi mới càng ngày càng hơn (II Cor 4:16). Chúa đã trải thảm hoa  dưới chân để cho tôi đến với Ngài khi tôi hết lòng tìm kiếm Ngài. Tôi đã  từ bỏ mọi con đường để tìm kiếm sự vinh hoa và của cả đời này để hiến  thân làm đầy tớ Đức Chúa Trời. Tôi cảm tạ Chúa về tấm lòng của Hội thánh  Tin lành Mennonite Vĩnh-cữu. Một Hội thánh Tin lành Mennonite xa xôi ấy  tuy rất nghèo, nhưng cũng đã cung ứng cho tôi một số phụ cấp, dầu ít  ỏi, để tôi có hầu việc Chúa và học Lời Chúa. Tôi đã hoàn tất những  chương trình Kinh Thánh như SOW, CALVAREY, BÊ RÍT XIN, BEE, Cao học mục  vụ. Một niềm hạnh phúc thật lớn lao đã đến với tôi khi tôi được sắc  phong chức vụ mục sư chính thức trong Giáo Hội Tin lành Mennonite Việt  Nam. Tuy nhiên điều này lại khiến nhà nước không có thiện cảm với tôi vì  Hội Thánh Tin lành Mennonite là một điểm nóng thời bấy giờ.
 
- Tham gia và huấn luyện Hướng Đạo Cơ-đốc thuộc HT Mennonite năm 2002
Hội Thánh do tôi quản nhiệm là một nhóm cộng đồng Cơ-đốc  nhân có đặc thù khá đặc biệt bởi tín hữu toàn những con người là công  nhân làm việc tại khu công nghiệp Mỹ Phước II, III, IV…- Bến Cát. Từ năm  2004 đến khi bị bắt, tôi đã dự phần tổ chức được trên 5 đợt truyền  giảng cho công nhân và dẫn đưa gần 2000 người về với Chúa Giê-Su. Khi  phục vụ các tín hữu công nhân, tôi cũng được các cơ quan nước ngoài liên  hệ. Đây là những cơ quan có mối quan tâm đến đời sống cơ cực của công  nhân. Các cơ quan ấy đã nhờ tôi viết một cẩm nang đơn giản cho công nhân  để họ biết tự bảo vệ mình. Chúng tôi tạo ra một ngôi nhà gọi là nhà  BILL để cùng nhau giúp đỡ cho công nhân (chứ không phải là một tổ chức  phản gián như báo An Ninh Thế Giới đã đăng, số 717, thứ bảy ngày  22/12/2007, lúc 17:19:00 ( báo điện tử, thứ hai 07/01/2008) và báo Lao  Động số 299 ngày 24/12/2007, lúc 8: 21 AM, Trần Quang ). Tôi có tải  nhiều thông tin trên mạng có liên quan đến công nhân, vì tôi thật sự  muốn quan tâm và muốn hiểu sâu sắc hơn về công nhân. Một hôm, có trong  các cơ quan nhờ tôi chăm sóc một người bệnh rồi giúp đưa người ấy qua  Campuchia. Tôi nhiệt tình giúp đỡ, nhưng không ngờ người đó là một lãnh  đạo cao cấp của Đảng Việt Tân (người mà sau này tôi mới biết là một đối  tượng mà công an muốn truy bắt). Người ấy nhận tôi làm em kết nghĩa và  có chuyện trò với tôi qua mạng. Sau đó, anh có gửi cho tôi môt tờ bướm  nói về Đấu Tranh Bất Bạo Động. Tôi thấy tài liệu hay nên định in thêm  vài bản để tặng cho những người thân. Tôi bị bắt quả tang khi mới in tờ  thứ nhất của tài liệu này.
Vào năm 2007, có vụ khiếu kiện của dân oan tại số 194  Hoàng Văn Thụ. Tôi thấy có nhiều người quan tâm đến hoàn cảnh của người  dân. Bên Phật giáo có thượng tọa Thích Quảng Độ đã đến giúp đỡ. Các tôn  giáo khác cũng đến chia sẻ khó khăn và an ủi dân oan. Có nhiều người  quyên góp tiền bạc và nhờ tôi đi mua thức ăn và nước uống đến tặng cho  dân khiếu kiện. Tôi nghĩ đây là một việc làm tốt nên tôi nhận lời giúp  đỡ.
 
- Truyền giáo cho hàng trăm người ở KCN Mỹ Phước-Bến Cát
Tất cả những sự kiện trên đã đưa tôi vào vòng quan  tâm đặc biệt của các cơ quan an ninh mà tôi không hề hay biết. Cuối  cùng cơ quan an ninh tổng hợp tất cả các dữ kiện và quyết định bắt tôi.  Sau quá trình điều tra giam giữ, họ đã không buộc tội tôi về những tội  danh liên quan đến chính trị và tôn giáo, mà lại phạt giam tôi 3 năm về  tội lạm dụng tín nhiệm tài sản. Trong khi đó tôi đã khắc phục hoàn toàn  hậu quả trước ngày xét xử và nhận được sự bãi nại của chủ nợ trước phiên  tòa.
Dầu sao đi nữa, tôi cũng thỏa lòng với bản án, và không  chống án vì tôi tin là Chúa có một chương trình cho tôi trong chốn lao  tù. Chúa đã cho tôi thức tỉnh, và quyết định xem như cuộc đời mình đã  chấm dứt từ đây. Tôi nhờ ơn Chúa gạt bỏ mọi lo lắng về thế gian, và chú  tâm thực thi công việc của Đức Chúa Trời, ấy là mang tình yêu thương của  Giê-su đến với những người mà tôi sẽ gặp gỡ trong lao tù. Chúa cho  trong thời gian bị tạm giam ở Chí Hòa, tôi đã cố gắng nhờ ơn Chúa để  không bỏ sót một linh hồn mà Chúa đem đến cho tôi để tôi giúp họ gặp  Ngài. Cảm ơn Chúa đã ở cùng, vùa giúp và đã giải cứu tôi qua khỏi các  gian truân khi tôi thi hành đại mạng lệnh của Ngài. Ngay giữa cảnh khó  khăn, Chúa vẫn lặng lẽ hành động. “Ôi! sâu nhiệm thay là sự giàu có,  khôn ngoan và thông biết của Đức Chúa Trời! Sự phán xét của Ngài nào ai  thấu được, đường nẻo của Ngài nào ai hiểu được! Vì, ai biết ý tưởng  Chúa, ai là kẻ bàn luận của Ngài? Hay là ai đã cho Chúa trước, đặng nhận  lấy điều gì Ngài báo lại? Vì muôn vật đều là từ Ngài, bởi Ngài, và  hướng về Ngài. Vinh hiển cho Ngài đời đời vô cùng! A-men”.(Rom  11:33-36). 
 
- Ms Nguyễn Thị Hồng những ngày học thần học tại Cam-pu-chia
Tôi lớn tiếng ngời khen đức Chúa Trời và dâng lời cảm ơn  Chúa vì trong trại giam, tôi đã được ban giám thị của trại đối xử tử tế  và tôn trọng hơn khi họ biết tôi là một mục sư. Những tháng năm bị giam  cầm này tôi đã thật sự kinh nghiệm được đồng cỏ xanh tươi và mé nước  bình tịnh, giống như những tôi tớ Chúa khác đã từng kinh nghiệm khi họ  bị bắt bớ. Chúa cũng đã xức dầu cho chức vụ của tôi. Ngài đã nhậm lời  tôi khi tôi cầu nguyện cho những người bệnh. Mỗi ngày Chúa cho có những  người bị bệnh lặng lẽ, âm thầm đến xin tôi cầu nguyện để được Chúa chữa  lành. Những người này cũng đã sẵn sàng tiếp nhận Chúa Giê-su là Cứu Chúa  và là Đấng làm chủ cuộc đời mình. Tôi đã ba lần tôi kiêng ăn 40 ngày để  xin Chúa cho tôi làm ống dẫn tình yêu và năng quyền chữa lành của Ngài  đến các chị em đồng tù. Ánh sáng Phúc – âm đã cháy lên, sáng lên, và trở  nên vì sao sáng cho những tù nhân - Hội thánh Chúa âm thầm đã mọc lên  trong năng quyền Chúa Thánh Linh, và ngày ngày có những chị em quay  quanh tôi để cùng thờ phượng Chúa, hát thánh ca và cầu nguyện. Ban giám  thị trại giam thấy lúc nào cũng có những người bệnh, người mồ côi cần sự  an ủi bao quanh tôi, nên họ ủng hộ công việc của tôi. Chúa đã cho tôi  được gặp gỡ một vị cán bộ coi sóc trại giam là người đã đối xử với phạm  nhân bằng chữ TÂM và chữ YÊU. Nhưng sau đó ông lại được lệnh chuyển đi  đến nơi khác. Tôi rất ngỡ ngàng vì sự ra đi của ông, nhưng Chúa đã an ủi  khi tôi nghe câu của người cán bộ này nói với các phạm nhân trong buổi  chào cờ sáng thứ hai:“Trong suốt thời gian làm công an trại giam, chị  Hồng là người gây cho tôi ấn tượng sâu sắc nhất. Mỗi lần tiếp xúc với  chị là tôi được học thêm một điều mới....” Tôi là ai mà Chúa cho tôi  lời khen tặng này. Khi ra đi, vị cán bộ trên đã gởi gắm tôi cho một vị  cán bộ khác trong trại. Vị này đã lặng lẽ giúp đỡ tôi bằng những việc  làm cụ thể.
Cảm ơn Chúa vì Ngài đã sai thiên sứ bảo vệ cho tôi nên  bản thân không bị ai xúc phạm hay gây chuyện. Bởi quyền năng siêu nhiên  vô hình ấy, nhưng rất rõ nét giúp đỡ tôi được sống trong sự bình an và  có thể chuyên tâm cầu nguyện. Sự xức dầu của Chúa đã tràn lan trên đời  sống chức vụ của tôi khi tôi khao khát và hết lòng tìm kiếm Chúa. Chúa  cho tôi đã cầu nguyện cho một người bị bại liệt, và Ngài đã đỡ người ấy  đứng dậy mà đi. Điều tuyệt vời hơn nữa là những giai điệu Thánh linh đã  bắt đầu xuất hiện khi tôi cầu nguyện bằng tiếng mới. Những ca khúc mới  vang lên trong chốn lao tù mang đến sự giải cứu, chữa lành và đổi mới  tâm linh cho nhiều người. Các chị em trong đức tin chúng tôi thường cầu  nguyện và công bố: “Chúa sẽ giải cứu tôi trong năng quyền như Phao lô  xưa kia”
 
- Giáo Hội Mennonite phong chức (Mục sư) cho Mục sư Nguyễn Thị Hồng
Chúa đã đáp lại sự trông đợi của chúng tôi. Ngài cho tôi  đã trở về trước thời hạn 16 ngày. Đối với người ngoại cuộc, sự việc này  có thể suy diễn nhiều cách khác nhau. Nhưng đối với chính tôi, đây là  cách Chúa bày tỏ tình yêu của Ngài để giúp các chị em của tôi trong chốn  lao tù giữ vững đức tin của họ khi tôi không còn ở bên họ để an ủi, dạy  dỗ và chăm sóc họ nữa. Ngày tôi trở về “thịt và lòng tôi bị tiêu  hao. Nhưng Đức Chúa Trời là sức lực của lòng tôi.” (T.T 73: 26).  Lòng tôi lại hun đúc với khải tượng được xây dựng nhà Chúa ở Bến Cát.  Suốt thời gian bị giam giữ tôi đã cầu nguyện cho niềm mơ ước này. Và,  tôi cũng cầu nguyện Chúa mở đường cho tôi, mở một phân xưởng sản xuất để  tạo công ăn việc làm cho những người mới ra tù, họ sẽ là những tín hữu  của Hội thánh Chúa trong tương lai. Đức Chúa Trời thật sự có những kế  hoạch tốt hơn chúng ta, nhưng chúng ta không thể sống với những kế hoạch  đó cho tới khi loại trừ được bãn ngã của mình. Khi tôi cảm nhận tình  yêu Thiên Chúa quá tuyệt vời đã chan chứa tràn ngập cho cuộc đời tôi và  cho nhiều người khác điều ấy không còn là những lời nói mà nó trở nên  lời ca chúc tụng Thiên Chúa của mọi Cơ-đốc nhân (Ca khúc đầu tiên tôi  cảm tác lại vang vọng):
“Và tôi sống, tôi sống nhưng không là tôi.
Mà Thiên Chúa đã sống trong tôi phục sinh.
Cuộc đời mới xa lánh ô dơ trần gian.
Và lòng tôi vang mãi khúc ca yêu đời.
Tình yêu thương-Thiên Chúa chính là nguồn căn.
Phàm ai yêu thì Chúa tái sinh đời ngay.
Người không yêu không biết Chúa Trời là cha.
Vì thật ra Thiên Chúa chính là tình yêu.”
Mà Thiên Chúa đã sống trong tôi phục sinh.
Cuộc đời mới xa lánh ô dơ trần gian.
Và lòng tôi vang mãi khúc ca yêu đời.
Tình yêu thương-Thiên Chúa chính là nguồn căn.
Phàm ai yêu thì Chúa tái sinh đời ngay.
Người không yêu không biết Chúa Trời là cha.
Vì thật ra Thiên Chúa chính là tình yêu.”
 
- Mục sư Nguyễn Thị Hồng thông công với BĐH Giáo Hội sau khi ra tù
Tôi đã hoàn tất bài viết này sau 3 ngày kiêng ăn cầu  nguyện. Những điều tôi trình bày nơi đây là sự thật mà các chị em phạm  nhân cùng trại được trở về có thể xác nhận cho tôi. Quả thật Chúa đã  thử rèn tôi. Tôi mong được mỗi ngày càng trở nên giống như vàng nhiều  hơn (Gióp 23:10).
Mục sư Nguyễn Thị Hồng
 
 
 
 
 
 
 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét