2010/02/05

Cho tôi hôn bàn chân em lạnh ngắt

Hà Văn Thịnh

Kính tặng Ng. quý yêu
Ngắm ảnh em tôi chợt nghĩ rằng
Tôi chẳng thể bằng cái móng chân
Không hề được sửa tô**
Của người con gái nặng chưa đầy bốn chục ki lô…
Ngày em một mình thân cô, thế cô
Cũng là ngày cơ quan
Tôi “làm việc”.
Tôi thành kẻ mù loà câm điếc
Khiếp sợ doạ đe.
Trái tim tôi cứ vật vã trăm bề
Đúng và sai. Dùng, hay bẻ cong ngọn bút?
Để gia đình, dòng họ thôi day dứt
Để tôi được chiều chiều uống bia?…
Tôi không khóc nhưng nước mắt đầm đìa
Nghĩ. Sao cuộc đời khổ thế?
Tôi vạch mặt những con sâu
Trong vô số những nồi canh rau
Mà người dân phải nhai, phải nuốt
Giả nguỵ, lộng hành, chụp giựt…
Sao người cứ bảo tôi sai?


Tại sao chúng vẽ bậy, nói dai
Việt Nam xâm lược***,
Lý Thuỵ bán đứng Phan Sào Nam với đầy mưu chước****
Pano quân đội ta lấy hình quân Trung Quốc…
Vẫn thong dong xe sớm tối đón đưa về?
Ví căng phồng tiền cướp bóc hả hê
Còn em, đau đớn ê chề?
Tôi huyễn hoặc chính mình bằng cách ru mê
Đi giữa hai lề phải trái
Như bao kẻ yêu quê hương bằng nước dãi
“Anh đi giữa hàng quân”*****
Chẳng chết bao giờ!
Tôi ngồi nhìn những viên thuốc vừa mua
Nhưng lại sợ nên không dám uống
Cứ tự trách mình mục ruỗng
Và, cầu xin
Em tha thứ, em ơi!
Lời nguyện cầu bèo bọt trên môi
Bởi tôi thấy mắt em cười giễu cợt
Tự do lặng câm là điều dễ ợt
Silence est l’or(!)?
Bài học tiếng Pháp thuở học trò.
Cuộc đời tôi như một giấc ngu mơ
Đêm nối đêm ngập tràn ác mộng
Thương em, nghìn thu ngoài đời gió lộng
Một ngày của em
Bằng cả năm
Tôi sống vật vờ…
Sao em “cô đơn đến thế”?
Sao trí thức là tôi giống loài cua bể?
Đi thoảng qua chập chờn, kể lể
Rồi. Im. Giương mắt lặng câm nhìn?
Nhìn nhưng chẳng thấy niềm tin
Cứ nói cười, giả lả
Cứ tung hô những điều dối trá
Tung hô dốt nát giảm rồi
Tung hô cuộc đời khi nước mắt cứ rơi
Tung hô mình “khôn”, em dại…
Chẳng thèm biết em là trẻ, gái
“Còn một giọt máu tươi còn đập mãi,
Không phải cho em, cho lẽ phải trên đời
Cho quê hương em yêu dấu tuyệt vời”*
Dám lặn lội thân cò
Tìm quạnh vắng chốn xa xôi…!
Tôi ngồi rên bằng cách xếp chữ thành “thơ” ôi(!)
Muốn quỳ xuống để cầu xin em
Điều rất thật:
Xin được hôn bàn chân em lạnh ngắt
Xin được nâng bàn tay em nắm chặt
Ôi bàn tay như chiếc lá còn xanh*…
Và,
Thấy rõ cái hèn manh
Nhục tủi của chính mình!
Huế, 3-2.2010.


* Thơ hoặc ý thơ Tố Hữu
** (Móng chân không tô, chứ không phải thằng N.T. Tô nào đó/
Cái tên mà người quê tôi hay đặt cho loài chó)
*** Ma chiến hữu. “Năm 1979 Việt Nam xâm lược Trung Quốc”. NXB Văn học, Hà Nội, 2. 2008
**** Thành ngữ - Điển tích – Danh nhân - Tự điển, NXB Văn học, Hà Nội, 2008
***** Lời của một bài hát.


Ghi chú: Bài có sử dụng câu, từ của nhiều người khác…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét