2009/12/24

Suy niệm Nhân lễ Giáng sinh 2009


Kính thưa Anh Chị Em Tín hữu cùng Toàn thể Đồng bào Việt Nam

Như thường lệ, vào cuối tháng 12 lạnh giá, khi ngày đông chí đến gần trong khung cảnh thiên nhiên ảm đạm, lễ Giáng sinh lại về với nhân loại qua những bài thánh ca vui tươi, những món quà tặng thân thương, những cảnh trang hoàng rực rỡ, và nhất là qua những tâm tình nhân ái và những lời chúc tốt đẹp. Đó là vì Giáng sinh mang lại một sứ điệp quan trọng, một niềm hy vọng lớn lao: Đức Thượng Đế, Vị Chủ tể Càn khôn, Đấng Sáng tạo muôn loài và là Cha từ ái của vạn vật, đã sai Con của Ngài xuống thế, hóa thân làm con của loài người, để trở nên cây cầu nối kết trời với đất, sợi dây thắt chặt Thiên Chúa với nhân loại trong một tình yêu vĩnh cữu.

Những ý nghĩa cao siêu ấy khiến chúng ta thoạt nghĩ đến cảnh giáng trần đầy huy hoàng và lắm oai phong của một vì Thiên Tử, trong chốn cung điện rực rỡ và giữa quần thần sang trọng. Thế nhưng kỳ lạ và ngược đời thay, theo tường thuật của sách Tin Mừng, Đức Giêsu, vị Thiên Tử ấy, lại giáng sinh trong một hoàn cảnh thê lương và một khung cảnh nghèo hèn. Vì sao như thế? Phải chăng là để qua đó hòa đồng với số phận con người trong những gì là thông thường nhất, phổ quát nhất, bất hạnh nhất? Phải chăng là để qua đó cất lên tiếng nói kêu mời nhân loại dưới thế hãy sống tinh thần yêu thương chia sẻ của Thiên Chúa trời cao?

Đúng thế, sinh ra vào thời tao loạn, trong một đất nước bị ngoại bang Rôma xâm lấn, lớn lên giữa một xã hội bị thống trị bởi những tay sai của đế quốc cường quyền, và rồi kết thúc cuộc đời với một bản án được tuyên ra bởi hai thế lực chính trị đó chỉ vì làm chứng cho sự thật và bênh vực cho lẽ phải, Đức Giêsu đã muốn chia sẻ số phận của những con người, của những dân tộc -như tại đất nước Việt Nam thân yêu của chúng ta- vốn đang sống trong nỗi phập phồng vì lân bang xâm lấn dần đất tổ, vì những kẻ trị nước khiếp nhược trước ngoại nhân. Ngài đã muốn chia sẻ số phận của những ngư dân đất Việt đang từng ngày bị ngăn chận, sách nhiễu, cướp bóc, tàn sát bởi những hải đội của một nước lớn ôm mộng đế quốc, bá quyền. Ngài đã muốn chia sẻ số phận của dân tộc trời Nam đang rên siết dưới ách thống trị của những kẻ chẳng kể gì là tình nghĩa đồng bào, tình tự dân tộc, tình thương con người, một chỉ biết giữ vững quyền lực nhờ sự hỗ trợ của lân quốc hùng mạnh! Ngài đã muốn chia sẻ số phận của những tâm hồn dũng cảm đấu tranh cho công lý và bênh vực cho sự thật, đang chịu đọa đày trong cảnh quản chế, giữa chốn tù lao, bởi những thế lực thống trị chủ trương bạo lực và gian tà!

Sinh ra trong cảnh xa ngôi nhà cha mẹ, bơ vơ ngay giữa quê hương bản quán, nằm nơi máng cỏ tanh hôi, Đức Giêsu đã muốn chia sẻ số phận của bao thanh niên thiếu nữ nghèo khó, phải tìm đường ra xứ người, để bán sức lao động trong cảnh nhọc nhằn, dưới tay ngoại nhân bóc lột, thậm chí bán cả nhân phẩm trong kiếp tình nô, giữa phận tôi đòi nhục nhã! Ngài đã muốn chia sẻ số phận của bao gia đình đang sống yên hàn bỗng một hôm bị đuổi khỏi nhà cửa ruộng vườn, hoặc bị buộc phải nhận một số tiền bồi thường rẻ mạt, hầu nhường đất cho những chương trình gọi là quy hoạch đô thị, xây khu chế xuất, lập vùng công nghiệp, để rồi sống lây lất vô gia cư, vô nghề nghiệp, vô địa táng! Ngài đã muốn chia sẻ số phận của những nông dân rời bỏ ruộng vườn, lên thành phố lập nghiệp, làm quần quật vẫn không đủ ăn, sống chui rúc trong những khu nhà ổ chuột, chuốc lấy muôn vàn hiểm nguy cho sức khỏe, cho sinh mạng!

Sinh ra trong cảnh bị vua Hêrôđê độc dữ truy lùng hòng tàn sát, phải chạy trốn ra xứ người tìm đường lánh nạn, Đức Giêsu đã muốn chia sẻ số phận của bao cá nhân, gia đình, liều chết chạy trốn một chế độ phi nhân đàn áp, đem sinh mạng đổi lấy tự do, dù phải bỏ thây trong rừng sâu biển cả, tan nát cuộc đời trên vịnh Thái Lan, để rồi hôm nay sống nơi đất lạ xứ người, mà lòng nhớ thương da diết quê cha đất tổ! Ngài đã muốn chia sẻ số phận của hàng chục triệu con Hồng cháu Lạc, tuy sống trên dải đất hình chữ S, nhưng vẫn như kẻ kiều cư, vì bị tước mất mọi nhân quyền cơ bản, không thể làm chủ vận mạng và tương lai của mình, cũng như không thể góp phần xây đắp tiền đồ của dân tộc, của đất nước!

Ôi, thân phận Con Thiên Chúa làm người sao vẫn được nối dài cho đến hôm nay nơi những anh em trần thế của Ngài, sao vẫn mang tính thời sự giữa cõi nhân sinh sau hơn cả mấy ngàn năm, nhất là tại vùng đất nước Việt xa cách xứ Palestine của Ngài nửa vòng trái đất?

Phải chăng vì thế mà Sứ điệp Giáng sinh vẫn còn phải vang vọng giữa nhân loại, trên mọi quốc gia, đặc biệt nơi dân tộc đang sống bên bờ biển Thái bình dương này? Sứ điệp đó chính là loài người hãy yêu thương nhau, xa thì xét như là đồng loại đồng chủng, gần thì xét đồng hương đồng bào. Sứ điệp đó chính là loài người hãy biết sống với nhau như anh em, con của cùng một Cha trên trời, trong ngôi nhà chung là địa cầu hay đất tổ, hãy cùng giúp nhau xây dựng một xã hội trong đó không cá nhân nào bị ruồng bỏ, không kẻ nghèo nào bị khinh khi, không kẻ yếu nào bị coi thường, không kẻ giàu nào được ưu đãi, không kẻ mạnh nào được ngang nhiên; trong đó ai cũng có quyền được thăng tiến cuộc sống, được lắng nghe tiếng nói, được tôn trọng nhân phẩm, được bảo vệ tín ngưỡng, được phát biểu sự thật, được bênh vực công lý, được thỏa lòng yêu thương, được định đoạt tương lai của mình và được góp phần xây dựng đất nước.

Ôi Thiên Chúa trên trời, Đấng tự thấy mình được vinh hiển khi con cái thế nhân sống xứng phận con người trong tự do, trong hạnh phúc, trong triển nở, xin thương nhìn đến đất Việt và dân Việt chúng con mà đổ tràn xuống chân lý, công bình, tình thương và tự do trong đêm Giáng sinh và mùa Giáng sinh này.

Việt Nam, mùa Giáng sinh năm 2009
Lm Phêrô Phan Văn Lợi

http://radiochantroimoi.wordpress.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét