Phạm Nhật Bình
Càng tới gần ngày diễn ra đại hội đảng XII, các lãnh tụ thuộc hàng tứ
trụ của CSVN thay phiên nhau đến tham dự đại hội các đảng bộ địa phương
trên cả nước. Đây là dịp để cho họ nghe các tỉnh, thành huênh hoang
thành tích trong nhiệm kỳ 5 năm, sau đó ứng khẩu đôi điều về thế thái
nhân tình lồng trong các vấn đề kinh tế, xã hội, chính trị.
Phát biểu tại Đại hội Đảng bộ tỉnh Hà Tĩnh lần thứ 18 (nhiệm kỳ
2015-2020) vào ngày 17/10 vừa qua, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng
nói: “Thành tựu này do ai làm ra? Đảng làm lãnh đạo, hệ thống chính trị
nỗ lực tham gia vào; nhưng làm ra là nông dân, công nhân, trí thức; chứ
không phải Ban chấp hành Đảng bộ tỉnh, Bí thư, hay Chủ tịch tỉnh làm ra
đâu”.
Phát biểu của Nguyễn Sinh Hùng làm cho nhiều người giật mình. Nó
không phải là lời tâm huyết của một cấp lãnh đạo mà thực chất là một
phát biểu kiểu “chém gió” mang đầy tính mỵ dân. Nguyễn Sinh Hùng cũng
biết né tránh, chỉ nói “hệ thống chính trị” mà không đề cập thẳng chính
phủ hay đảng.
Bản thân ông Nguyễn Sinh Hùng, từ lâu đã lãnh đạo một cơ quan được
tôn vinh là “quyền lực cao nhất nước”, nhưng chỉ là một trong những vòng
cây kiểng tô điểm cho bộ mặt dân chủ giả hiệu của chế độ độc tài. Quốc
hội ấy cứ 5 năm lại được bầu bán một lần, diễn ra trong sự chế diễu của
mọi người với câu nói “quốc hội đảng cử dân bầu.”
Những người cộng sản hay lập luận rẳng: đảng là tác nhân của mọi thứ,
cho nên đảng “được” lịch sử giao phó sứ mạng giữ quyền lãnh đạo đất
nước (sic). Qua nhiều lần giả vờ thay đổi, tu chính, Điều 4 hiến pháp
vẫn lưu lại như một vật gia bảo, luôn luôn ghi rõ "Đảng độc quyền lãnh
đạo đất nước và xã hội".
Trong chính quyền, đảng lãnh đạo qua tổ chức đảng gồm bí thư đảng ủy
và ban chấp hành đảng bộ các cấp. Người dân trong trường hợp này chỉ là
những kẻ thừa sai, hay nói khác đi là những nô lệ kiểu mới trong hệ
thống đảng viên dầy đặc. Tương tự trong quân đội, hệ thống quân ủy lãnh
đạo trực tiếp các đơn vị từ trung ương đến các đơn vị, như một “sợi chỉ
đỏ xuyên suốt.”
Nay trước khi về nhận sổ hưu, Nguyễn Sinh Hùng lại nói ngược lại
những gì đảng khẳng định: Kẻ làm ra thành quả là nông dân, công nhân,
trí thức, chứ không phải đảng. Đúng là phát biểu cần phải được “cải tạo”
vì không có đảng chỉ đạo làm sao nông dân tạo ra thành quả.
Nói như thế chưa hẳn ông Hùng thực sự muốn đề cao những thành phần
này mà ông chỉ muốn vớt vát lại những ngày tháng cuối cùng khi đứng đầu
một quốc hội ngậm miệng ăn tiền. Ông cảm thấy cần lưu lại những phát
ngôn gây tiếng vang trong dư luận, để chứng tỏ mình cũng là một thứ …
lãnh đạo biết điều.
Dĩ nhiên dù đảng có cố tình sang đoạt thành quả của nhân dân làm của
mình, từ lâu nay đảng không còn bịt mắt được ai về thành tích bán nước
và thần phục Trung Cộng. Trải qua bao thăng trầm lịch sử, người dân Việt
đã biết làm chủ vận mệnh đất nước và của chính mình ngay trong thời
gian chưa có đảng Cộng sản. Không cần chủ tịch quốc hội nói, ai cũng
thừa biết đảng của ông chỉ như loài chùm gởi, là kẻ ăn theo lịch sử.
Suy ra, lời nói của ông Nguyễn Sinh Hùng có thể nằm trong 2 ẩn dụ:
Thứ nhất, ông ta chỉ còn một thời gian ngắn ngủi tại chức, nên cố
gắng nói thật ra những điều chướng tai gai mắt mà chính bản thân gặp
phải nhưng không dám nói ra. Trong hệ thống toàn trị, tất cả những người
trong bộ máy cầm quyền đều phải tuân thủ tuyệt đối con đường vạch sẵn
như con ngựa bị che mắt. Thông thường, cán bộ cao cấp chỉ mạnh miệng nói
năng phê phán khi sắp về vườn hoặc đã cầm sổ hưu trong tay.
Thứ hai, hầu như đã trở thành một thông lệ, trong những hội nghị
trung ương hay trước các kỳ đại hội đảng gần đây, là dịp cho các cuộc
đấu đá trong nội bộ đảng bùng nổ. Sự tranh giành ngôi vị, loại trừ nhau
mỗi lúc một quyết liệt giữa các phe phái diễn ra công khai trên các
trang mạng mà điển hình là trang Chân Dung Quyền Lực trước đây. Cái chết
của Nguyễn Bá Thanh hay chuyến đi chữa bệnh mờ ám của Phùng Quang Thanh
minh chứng cho tính cách không dung thứ giữa những người cộng sản với
nhau. Gần đây, sau hội nghị trung ương 11 mà quyết định vấn đề nhân sự
còn trong vòng bí mật, vẫn có những lời đồn đoán đưa ra trao chức vụ
tổng bí thư cho thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng.
Trong bối cảnh phân hóa thường xuyên ấy, có thể lần này Nguyễn Sinh
Hùng muốn chuẩn bị hạ cánh an toàn cho chính mình nên bắt đầu có những
phát biểu mang tính sám hối… theo gương của Phan Văn Khải, Nguyễn Minh
Triết, Nông Đức Mạnh. Nhưng dù cho khỏa lấp kiểu nào, nói theo ngôn ngữ
của Nguyễn Phú Trọng là tay đã nhúng chàm lấy gì mà rửa.
Nhưng ít ra trong phát biểu nói trên của Nguyễn Sinh Hùng, đã cho
thấy bệnh thành tích đã trở thành một mẫu mực mà mọi đảng bộ đều phải sử
dụng để tăng bốc nhau không phải kiểu “mèo khen mèo dài đuôi” mà là con
đường tiến thân cho các lãnh đạo.
Cả đám lãnh tụ đều mang bệnh thành tích như vậy, nên nước ta đã 40
năm rổi vẫn loay hoay là 4 nước nghèo trong khối ASEAN không có gì đáng
ngạc nhiên.
Phạm Nhật Bình
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét