Đặng Vũ Chấn
Một điều không cần phải bàn cãi hiện nay là chế độ Cộng sản Việt Nam
(CSVN) đã lệ thuộc vào Trung Cộng và đã đưa đất nước vào vòng ảnh hưởng
khống chế nặng nề của Bắc Kinh trên các mặt tài nguyên, lãnh hải, kinh
tế, văn hoá, quốc phòng, đến nỗi phải mang tiếng “Hèn với Giặc Ác với
Dân”.
Bám Trung…
Hiểm hoạ Bắc Thuộc đã được bao nhiêu người, kể cả những đảng viên,
cán bộ lão thành cách mạng cảnh báo từ nhiều năm nay. Tuy nhiên, sự “tự
nguyện bắc thuộc” đó đã được Hà Nội tuần tự thực hiện theo một tiến
trình cống nạp trong mọi lãnh vực mà không cần Bắc Kinh phải dùng đến
bạo lực quân sự.
Những động thái nhường đất, nhường biển, giao cho nhà thầu Tàu Cộng
mọi công trình kinh tế phát triển có tính chiến lược trọng điểm, rồi
tiệm tiến hán hoá tâm thức dân Việt qua những sinh hoạt văn hoá hướng
Tàu, có khi đột kích như cờ Tàu có 5 sao thay vì 4, chương trình TV giao
cho bên Tàu làm theo quan điểm Tàu, trù dập các phản ứng chống Tàu của
người dân, nhạc Tàu ngợi ca nước Tàu dẫn nhập bài nói chuyện của chủ
tịch nước Trương Tấn Sang trong ngày “Khát Vọng Đoàn Tụ” mới đây, v.v…
Tất cả đều phù hợp với lộ trình mà nhiều người tin rằng đã được hai đảng
Cộng Sản thỏa thuận ở hội nghị Thành Đô. Những thoả thuận mà cho tới
nay, mặc dù nhiều người dân và cả đảng viên CSVN đòi hỏi phải bạch hoá
nội dung ký kết trong mật nghị đó, nhưng lãnh đạo CSVN vẫn im lặng.
Những lập luận chính để bênh vực sự hèn nhục của CSVN trước Trung
Cộng thường vẫn được lãnh đạo Hà Nội viện dẫn câu tục ngữ “bán họ hàng
xa, mua láng giềng gần” để giải thích. Huống chi láng giềng ở đây lại là
một anh vô cùng hùng mạnh có thể đè bẹp mình trong chớp nhoáng, nên
Đảng và nhà nước phải hết sức khôn khéo, không thể dễ bị khích động mà
đưa đất nước vào vòng chiến tranh đổ vỡ với nhiều mất mát.
Nhưng thực tế không thể nói là khôn khéo cho dân tộc được, khi
Đảng càng ngày càng đưa nước ta sâu vào vòng xâm thực của Bắc Kinh, xoay
mặt đối đầu với dân, trấn áp những hành vi phản kháng Bắc Triều xâm
lược, xoay lưng lại với truyền thống ngàn đời của tổ tiên. Truyền thống
đó đã chứng tỏ hiệu quả trong việc chống Bắc thuộc khi dựa vào nội lực
dân tộc, vào ý chí mạnh mẽ của nhân dân đồng lòng một khối.
Quả thế, lịch sử đã chứng minh nhân dân ta dù qua bao khổ nhọc trường
kỳ cuối cùng vẫn thường
chiến thắng kẻ thù phương Bắc, tuy quân xâm
lược bao giờ cũng vượt trội hơn ta gấp nhiều lần về cả nhân lực lẫn vật
lực. Đó là nhờ ý chí và sự đồng lòng, thống nhất của dân tộc. Ngược lại,
lịch sử cũng cho thấy, khi triều chính suy vi, hôn quân bạo ngược, xã
hội suy đồi, lòng dân ly tán thì đó là lúc đất nước trở thành miếng mồi
ngon cho quân xâm lược bắc phương nuốt chửng. Đây cũng là tình trạng của
đất nước hiện nay dưới sự cai trị của đảng CSVN.
Người dân cũng biết rằng giữa các đảng Cộng sản với nhau, cũng như
giữa các đồng chí trong đảng, tình đồng chí rất mong manh, sớm đầu tối
đánh, tráo trở lật lọng, sẵn sàng trở mặt với nhau, thanh toán thủ tiêu
nhau theo nhu cầu quyền lực sống còn của mình.
Những cuộc chạm súng ác liệt giữa cộng sản Nga - Tàu ở Hắc Long
Giang, Miên – Việt ở biên giới Tây Nam, đặc biệt là những cuộc chửi bới,
đánh nhau vỡ đầu trong suốt thời gian từ 1979 đến 1988 giữa hai đảng
cộng sản Việt – Tàu là những điển hình.
Cho nên khi mà lãnh đạo Hà Nội phải chịu hèn nhục trước lãnh đạo Bắc
Kinh từ bao năm nay, điều đó có nghĩa là lãnh đạo CSVN hoặc đã bị Tàu
Cộng cấy sinh tử phù nào đó khó thoát khỏi vòng kim cô, hoặc thấy Tàu
Cộng là chỗ dựa sinh tử của mình, nên không thể, hoặc không dám thoát
trung như nhân dân và quần chúng đảng viên mong đợi.
Theo Mỹ?
Với chính sách xoay trục qua Châu Á của chính quyền Mỹ hiện nay, việc
các giới chức cao cấp chính trị quân sự Mỹ lần lượt qua VN, và các cấp
lãnh đạo Đảng CSVN lần lượt qua Mỹ, mà cao điểm là buổi gặp mặt tại Nhà
Trắng giữa người đứng đầu Đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng và Tổng Thống Mỹ
Obama, ta thấy có vẻ như Mỹ đang nỗ lực kéo CSVN xa Tàu về gần mình hơn.
Đồng thời ta cũng thấy sự đáp ứng mở cửa của CSVN đối với Mỹ. CSVN có
động thái tương đối tự tin hơn một chút với Bắc Kinh. Đảng bắt đầu cho
truyền thông lề đảng gọi đích danh Trung Quốc vi phạm chủ quyền, xâm
lược trong lịch sử, thay vì kỵ huý tránh né, ngay cả không dám đề cập
đến cuộc chiến tranh biên giới 1979 như trước đây.
Nếu trước đây Đảng CSVN đã chỉ có hai chọn lựa rõ ràng hoặc đi với
Tàu thì sẽ mất nước nhưng còn Đảng, hoặc đi với Mỹ thì có thể sẽ mất
Đảng nhưng còn đất nước; và có vẻ CSVN thà mất nước hơn mất Đảng nên đã
hèn nhục với Tàu.
Nay CSVN có vẻ đã thấy đi với Tàu chưa chắc là sẽ còn Đảng, dù có mất
nước. Vì, thứ nhất, người dân VN càng ngày càng cho Đảng thấy nhân dân
không còn là đàn cừu để CSVN có thể tiếp tục bịt mắt bịt tai, tự tung tự
tác muốn dẫn dắt đi đâu như thế nào cũng được. Sự hèn nhục của lãnh đạo
Đảng CSVN cũng đã tới mức giới hạn của sự chịu đựng của người dân và
quần chúng đảng viên. Đảng khó mà yên thân với dân khi cứ tiếp tục để
Bắc Kinh quá tay lấn áp. Sự sợ hãi đang dần chuyển từ dân sợ Đảng sang
chiều ngược lại.
Thứ hai, Tàu Cộng nay đã lộ ra qua các dấu hiệu suy trầm kinh tế,
chưa chắc là một siêu cường vững vàng ổn định lâu dài để là chỗ dựa vững
chắc cho CSVN. Đã thế, Bắc Kinh còn hành xử như du đãng háu đá, nghĩ
mình đã hùng mạnh nên ngang ngược với lân bang khiến quốc tế, dẫn đầu là
Mỹ, quan ngại muốn be bờ cô lập.
Bắc Kinh cũng đã quá tay đối với Hà Nội mỗi lần thấy Mỹ đến gần, như
từ vụ cắt cáp tàu Bình Minh, đến dàn khoan HD981, cho báo Hoàn Cầu giở
giọng đe doạ chiến tranh, công khai sỉ nhục giới lãnh đạo Hà Nội như là
những đứa con hoang, và điều này đã tạo phản ứng ngược với sự mong muốn
của Bắc Kinh, tạo điều kiện thuận lợi hơn cho Mỹ nhẩy vào chiêu dụ Hà
Nội.
Người ta không biết chính phủ Mỹ có hứa hẹn mua chuộc gì với lãnh đạo
CSVN không để Hà Nội có thể mạnh dạn hơn đối với Bắc Kinh. Nhưng chính
phủ Mỹ có đầu óc thực dụng và tất nhiên ưu tiên phục vụ cho quyền lợi
của nước Mỹ, nên ta không chờ đợi vấn đề nhân quyền, tự do dân chủ là
việc ưu tiên cấp bách hàng đầu của chính phủ Mỹ khi giao lưu với CSVN,
để mà nhắm mắt uỷ nhiệm việc thoát trung của nước Việt ta hoàn toàn vào
tay người Mỹ.
Ta cũng biết lãnh đạo CSVN là những cáo già và nhiều phần sẽ biết đu
giây giữa Tàu và Mỹ để thoát hiểm. Hiện tượng biểu kiến có phe thân Mỹ
và phe thân Tàu tranh chấp cù cưa qua lại nhìn lại cho kỹ, thực ra đang
giúp cho sự đu dây và mặc cả với hai anh siêu cường.
Ngay cả lúc tranh giành quyền lực đấu đá nội bộ kịch liệt, ta cũng
thấy cá nhân đồng chí X, người được nhiều người lạc quan đánh giá thân
Mỹ, cũng từng ngả nghiêng qua lại giữa Mỹ và Tàu.
Đây đúng là sự “ma lanh” của lãnh đạo CSVN, nhưng sự khôn khéo đó
chỉ nhằm phục vụ cho lợi ích sinh tồn của Đảng ở vị thế ngồi trên đầu
dân tộc thay vì thực sự dùng sự khôn khéo đó để phục vụ dân tộc, giữ
gìn, canh tân đất nước. Điều này cũng có nghĩa là sẽ có lúc vì sự sinh
tồn của Đảng, CSVN sẽ lại bán đứng đất nước hay lại đưa nước ta vào một
cuộc chiến tranh uỷ nhiệm, đánh nhau với một siêu cường giùm cho một
siêu cường khác như đã từng “đánh Mỹ, là đánh cho Liên Sô, Trung
Quốc”(Lê Duẩn) như đã xẩy ra.
Thoát Trung…
Do đó, câu hỏi thách đố cho người Việt chúng ta là thoát trung như
thế nào sao có lợi cho đất nước và dân tộc nhất thay vì có lợi cho Đảng
CSVN nhất?
Có thể khẳng định rằng đại đa số người Việt chúng ta không muốn thấy
chiến tranh lại xẩy ra trên đất nước mình, đồng thời không muốn bị Tàu
Cộng xâm thực. Nhưng khi ta có một tên hàng xóm du đãng giàu mạnh hơn
ta, luôn thòm thèm xâm lấn nước ta từ truyền kiếp thì giữ được cả hai
điều kể trên rất khó. Nhất là nếu ta chỉ thụ động chờ sự việc xẩy ra để
phản ứng.
Bản chất của du đãng là mềm nắn rắn buông. Tàu Cộng đã chứng tỏ điều
này khi chỉ đấu võ miệng với Nhật Bản, không dám bắt nạt các nước nhỏ
bên cạnh như Đại Hàn, Đài Loan mà lại lấn ép làm tới với nước Việt. Vì
Đại Hàn và Đài Loan tương đối cũng khá mạnh, lại không cùng hệ thống
chính trị với nước Tàu để mà khỏi lệ thuộc ý thức hệ vào Tàu, và dễ làm
đối tác chiến lược với Mỹ, trong khi đó VC đã quá nhún nhịn về mọi mặt,
lại tự trói buộc trong quỹ đạo ý thức hệ Cộng sản với Tàu Cộng, nên Bắc
Kinh tha hồ làm tới.
Du đãng Tàu Cộng sẽ chỉ dừng lại không lấn tới khi thấy rằng nó sẽ
phải trả giá đắt cho hành động xâm thực. Nên ta phải cho nó thấy rằng,
dù ban đầu nó có thể nuốt chửng nước ta với ưu thế áp đảo về quân sự,
nhưng ta sẽ là khúc xương hóc mắc nghẹn trong cổ nó, là chiến trường làm
tiêu hao sinh lực, đưa nó vào vũng lầy không lối thoát.
Qua lịch sử truyền kiếp giữa hai nước, Tàu Cộng đã phải thấy sức mạnh
của ta nằm ở đâu. Nó không nằm ở các khí tài quân sự mà chắc chắn ta
sẽ thất thế so với địch giàu mạnh nhiều lần hơn. Sức mạnh của ta nằm
nơi ý chí dân tộc, tinh thần quật cường, kiên trì, thống nhất chống xâm
lược của nhân dân nước Việt. Đó chính là nội lực của dân tộc ta.
Ý chí và nội lực dân tộc đó đã chớm được thể hiện qua các cuộc biểu
tình phản đối TC xâm lược ở khắp nơi từ trong ra ngoài nước. Khốn thay,
những cuộc biểu tình, sinh hoạt chống Tàu Cộng ở trong nước đã bị cầm
quyền Hà Nội trù dập ngăn chặn, vì sợ mất lòng quan thầy Bắc Kinh và sợ
vượt quá khỏi tầm kiểm soát của Đảng làm lung lay quyền lực của đảng.
Một chính quyền thực sự vì dân và đất nước lẽ ra phải khuyến khích
những biểu dương ý chí quyết tâm chống xâm lược tự phát của người dân,
và dùng đó như là đối lực để thương thảo ngoại giao với Bắc Kinh để
tránh chiến tranh. Phải biết chuẩn bị cho nhân dân và quân đội tinh thần
sẵn sàng trường kỳ kháng chiến trên đất nước mình nếu đất nước bị thôn
tính. Phải biết tìm đủ cách để củng cố vun bồi nội lực dân tộc thay vì
làm thui chột nó, như kiểu coi dân là những đàn con bé bỏng không biết
gì mà lo, như đất nước chẳng phải của dân, để cho nhà nước làm cha mẹ
lo.
Một chính quyền khôn ngoan để phục vụ lợi ích dân tộc trên hết, trước
mối đe doạ Bắc Thuộc từ một đối phương hùng mạnh, phải biết đây là lúc
hơn lúc nào hết, cần mạnh dạn kéo thế giới nhập cuộc với mình, nhất là
khi Biển Đông là vấn đề quyền lợi cốt lõi của nhiều nước trên thế giới
và mọi sự xung đột quân sự do Tàu Cộng gây ra trên đó đều đe doạ sự an
toàn lưu thông trên con đường huyết mạch này của thế giới.
Đứng trước một nước láng giềng du côn mạnh về cơ bắp, một nhà cầm
quyền khôn ngoan vì nước vì dân sẽ không đấu tranh ngoại giao một cách
thậm thụt, tìm thỏa hiệp với đối phương để giữ được quyền lực như CSVN
hiện nay. Đây là lúc mà ta phải ồn ào la làng với thế giới. Trên lãnh
vực đấu võ miệng này, Tàu Cộng không có ưu thế áp đảo, mà ngược lại,
đang gặp bất lợi trước dư luận quốc tế.
Thế nhưng Bắc Kinh đã dùng mọi cơ hội tuyên truyền trong tinh thần
vừa la làng đánh trống vừa ăn cướp để nhồi vào đầu thế giới và nhân dân
Tàu rằng nước Tàu đang là nạn nhân bị các nước nhỏ quấy rối, giành lấn
biển đảo, nên phải tự vệ và sẵn sàng tiên hạ thủ vi cường. Trong khi đó
Hà Nội chỉ thấy ca điệp khúc cũ rè... khẳng định chủ quyền không thể
chối cãi của ta... một cách lấy lệ cho xong, nói một cách chung chung
một điệu, chẳng đặc thù cho đối tượng nào.
Hà Nội tuy cũng có vẻ đang muốn mở rộng quan hệ quốc tế để giảm sự lệ
thuộc vào Bắc Kinh qua nhiều cuộc thăm viếng tiếp xúc với nhiều nước,
nhưng lại rụt rè kín đáo như vẫn muốn xoa dịu Bắc Kinh để xin được hai
chữ bình an cho đảng.
Ngay cả khi Bắc Kinh chuẩn bị dư luận dân Tàu rằng nước họ bị bọn Nam
Man ăn cháo đá bát quấy rối giành lấn biển đảo, thổi lên tinh thần dân
tộc chủ nghĩa Tàu để chuẩn bị chiến tranh, Hà Nội vẫn còn muốn thổi
nguội ngọn lửa sục sôi sẵn sàng chống xâm lược của nhân dân Việt.
Thái đô lấy lòng Tàu này không phải là giải pháp khiến cho tên du côn
chùn tay tránh né chiến tranh. Nhất là khi Hà Nội xoa nguội nhầm đối
tượng: thay vì quạt nguội dân Việt, đáng lẽ phải nhắm vào nhân dân Tàu
giải độc sự tuyên truyền của Bắc Kinh, nỗ lực thổi lên tình hữu nghị
giữa nhân dân hai nước.
Tên du côn nhiều phần sẽ ngồi xuống thương thảo nghiêm chỉnh trong tư
thế bình đẳng ngang hàng, nếu nạn nhân của nó la làng cho cả thế giới
nghe và nhiều nước vì quyền lợi của họ sẽ phải trực tiếp hay gián tiếp
góp tay ngăn chặn sự lộng hành của tên du côn. Hoặc ít nhất có thể cho
Bắc Kinh thấy rằng phải ngừng lại, kẻo sẽ đẩy nạn nhân vào một liên minh
quốc tế đối đầu với mình!
Như trên, khi đã biết ưu tiên của nhà cầm quyền CSVN là sao cho giữ
được độc tôn quyền lực để ngồi trên đầu dân tộc, người dân Việt ta không
thể trong chờ Hà nội thoát Trung vì dân tộc.
Vậy dân ta có thể làm gì?
Ta có thể cùng nhau thổi lên tinh thần sẵn sàng chiến đấu để bảo vệ
hoà bình, cùng nhau hun đúc tinh thần truyền thống quật cường chống Bắc
Xâm của tổ tiên, cùng nhau biểu lộ ý chí dân tộc phản đối Bắc xâm bằng
mọi hình thức sinh hoạt đồng loạt đông đảo.
Ta có thể cùng nhau tìm mọi cách tạo áp lực lên nhà cầm quyền để mở
cơ hội cho người dân có thể thực sự có tiếng nói, tham gia vào việc định
đoạt vận mệnh quốc gia dân tộc trong tinh thần dân làm chủ thực sự của
đất nước trước tình hình khẩn trương hiểm họa Bắc Thuộc. Khi đó ý chí
dân tộc mới
thống nhất vì dân cảm thấy đất nước này thực sự của mình chứ
không của riêng đảng CSVN.
Cũng trong tinh thần trên, ta kêu gọi và hỗ trợ các đảng viên CSVN
còn lý tưởng yêu nước, nhất là thành phần quân đội công an rủ nhau cùng
thoát đảng để cùng đại khối nhân dân bảo vệ đất nước phục vụ dân tộc
thay vì phục vụ Đảng CSVN.
Ta có thể góp tay vào việc quốc tế vận, giải tỏa sự tuyên truyền vừa đánh trống vừa ăn cướp của Bắc Kinh.
Ta có thể đi thẳng tới nhân dân Tàu vun bồi xây dựng những tương quan
hữu nghị thân ái giữa dân và dân, giải tỏa xoa dịu những hận thù dân
tộc giữa hai láng giềng, cùng nhau thống nhất khát vọng hòa bình để được
yên ổn làm ăn sinh sống với nhau, thay vì để hai đảng Cộng sản đưa dân
vào binh đao máu lửa khi giữa họ cơm không lành canh không ngọt với
nhau. Ta cũng làm điều này với nhân dân Cam Bốt đang bị Bắc Kinh, thông
qua Sam Rainsy và đảng Cứu Quốc Campuchia của ông ta, khích động bài
Việt.
Những việc trên góp phần vào việc xây dựng vun bồi nội lực dân tộc mà
không cần phải qua đảng CSVN. Dân ta có dư sự sáng tạo và khả năng thực
hiện cụ thể khi cùng nhau thấy như vậy.
Và khi dân chứng tỏ được nội lực của mình, thì thế giới, nhất là
chính quyên Mỹ, với đầu óc thực dụng của họ, sẽ thấy dân ta mới là đối
tác đáng trọng thực sự để mà tranh thủ hợp tác làm việc chung thay vì
với đảng CSVN lỗi thời đang mất thế!
Nhân dân ta không thể để Đảng CSVN lại một lần nữa chụp nắm lấy
ngọn cờ dân tộc làm chiêu bài phục vụ lợi ích của họ để cho thiểu số
Cộng sản phong kiến tiếp tục ngồi trên đầu cai trị dân và nước Việt ta.
2015/09/15
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét