2011/05/05

Vụ án Cù Huy Hà Vũ: Lối thoát (Bài số 3)

Lý Vô Ngã

Nhiều người lo lắng Lãnh Đạo Đảng Cộng Sản có thể ám hại Cù Huy Hà Vũ như Tần Cối ám hại Nhạc Phi. Sự lo lắng này rất có cơ sở. Họ đã dám dựng lên vụ bố ráp mãi dâm để bắt Cù Huy Hà Vũ thì cũng có thể dựng lên một màn kịch “nhồi máu cơ tim” (heart attack) để thanh toán Cù Huy Hà Vũ cho dứt hậu họa. Bất kể bản án 7 năm hay 3 năm, một ngày trong tù là một ngày “cá nằm trên thớt”. Ám sát, đầu độc, tra tấn, hành hạ đều có thể xảy ra như đã xảy ra trong ngục tù của “chuyên chính vô sản”. Có điều trường hợp Cù Huy Hà Vũ thì trước khi ra tay Đảng sẽ phải nghĩ kỹ hơn. Những trò ngụy tạo và gian ác để che dấu trách nhiệm của họ còn ai tin nữa không? Họ có muốn bão lửa cách mạng đến Việt Nam sớm hơn không? Họ có muốn tự sát không? Sự nổi tiếng của Cù Huy Hà Vũ và sự chú ý của hàng triệu con người trên khắp Việt Nam và thế giới là sự bảo vệ an ninh cho anh, tuy không có gì tuyệt đối trước một kẻ thù tàn nhẫn và quỉ quyệt. Vả lại nếu đã sợ chết, sợ đau, sợ khổ, Cù Huy Hà Vũ đã không dấn thân làm những việc anh đã làm. Nếu phải hy sinh thân xác làm lửa thiêu đốt chế độ độc tài phản dân hại nước, mở ra đường sống mới cho dân tộc thì anh đã sẵn sàng.
Có thể những người yêu Cù Huy Hà Vũ đã quá lo xa. Lãnh Đạo Đảng vẫn chưa dám giết anh. Lãnh Đạo Đảng cũng chưa dám thả anh. Trường hợp Cù Huy Hà Vũ đối với Lãnh Đạo Đảng lúc này là cục xương mắc kẹt trong cổ họng, nuốt vào không được, khạc ra cũng không xong. Mỉa mai thay, hay may mắn thay, chính vì muốn hãm hại anh Lãnh Đạo Đảng đã tạc tượng cho anh ngay khi anh còn sống, đã “giúp” anh tiến hành sứ mạng lịch sử dễ dàng hơn. Đảng quả thực đã “tặng” cho Cù Huy Hà Vũ một cơ hội bằng vàng và cho cuộc vận động Dân Chủ Hóa Việt Nam một cơ hội bằng kim cương.
Vụ án Cù Huy Hà Vũ đột nhiên trở thành quan trọng. Nó không còn đơn thuần là một vụ xử một người bất đồng chính kiến trong nước Việt Nam. Nó không còn là trận đấu bất cân xứng giữa một cá nhân nhỏ bé chống một chế độ tàn ác có sẵn trong tay cả triệu công an mật vụ, đầy đủ các phương tiện dùi cui, súng đạn, báo chí, tòa án, nhà tù. Cù Huy Hà Vũ không còn đơn độc vì số người tự nguyện bảo vệ anh tiếp tục nhân lên ngày càng nhiều. Từ mấy chục các cựu tướng lãnh trong quân đội, những nguyên lão công thần của chế độ, các tầng lớp trí thức, công nhân, thanh niên, sinh viên đến chính quyền của các quốc gia văn minh, các tổ chức nhân quyền quốc tế v.. v... Trong khi đó cái chế độ đang đàn áp Cù Huy Hà Vũ đã đánh rơi mặt nạ nhân nghĩa và lộ rõ những nhược điểm của một tên khổng lồ nhưng chân đất sét. Thực tế là Bộ Chính Trị của Đảng Cộng Sản Việt Nam đang đứng trước một cuộc khủng hoảng lớn nhất trong nhiều năm qua và bối rối không biết nhẩy bằng chân nào. Hoặc “làm tới” như vụ Nhân Văn - Giai Phẩm, nhân thể quét sạch “bọn phản động”? Hoặc “thối lui”, “sửa sai” như trong vụ Cải Cách Ruộng Đất? Nếu “sửa sai” thì lần này ai là vật “tế thần” cho yên lòng dân? Đã thế còn phải tính tới phản ứng của hai ông “bạn” siêu cường Mỹ và Trung Quốc đang ngấm ngầm nhưng cương quyết tranh dành ảnh hưởng trên đất Việt Nam. Mỹ thì gián tiếp nắm hầu bao, Trung Quốc thì ở sát gáy. “Làm tới” trong vụ án Cù Huy Hà Vũ sẽ làm mất mặt nước Mỹ, mất mặt cả tân Đại Sứ Mỹ tại Hà Nội. Tự ý “sửa sai” thì có thể bị Trung Quốc hỏi tội. Trong tình thế rối bời này biết đâu là thượng sách, trung sách hay hạ sách?
Nực cười châu chấu đá xe
Tưởng rằng chấu ngã ai dè xe nghiêng
Không dám làm khách bàng quan đối với vận mệnh đất nước và cũng để tỏ lòng ngưỡng mộ ý chí của một con người “quyết tử cho tổ quốc quyết sinh”, kẻ viết mấy bài tiểu luận này xin “tiến cử” với... Lãnh Đạo Đảng Cộng Sản Việt Nam một số nhân vật đã có sẵn cẩm nang “mưu sinh thoát hiểm” trong tay (chỉ mong các vị “chống cộng quá khích” tha tội đã “vẽ đường hươu chạy”!):
  • Muốn thượng sách - cứu được dân tộc, cứu được danh dự cho Đảng và cứu được bản thân - thì nên hỏi ý hai ông cựu Đại Sứ Nguyễn Trung và Nguyễn Trọng Vĩnh, ba ông Bô-xít Việt Nam, ông Tiến sĩ Toán Ngô Bảo Châu và ông Tiến sĩ Sinh học Nguyễn Xuân Tụ.
  • Muốn trung sách, tức là nửa nạc nửa mỡ, thì đến gõ cửa nhà văn Tô Hoài.
  • Muốn hạ sách – không cứu được ai cả - thì chắc chỉ cần hỏi ông Đỗ Mười và vong linh nhà thơ Tố Hữu!
Sau hết xin kết luận: Bất kể Lãnh Đạo Đảng Cộng Sản Việt Nam chọn thượng, trung hay hạ sách, bất kể kết quả của phiên tòa phúc thẩm xử Cù Huy Hà Vũ sắp tới, lịch sử Việt Nam đã đi vào một khúc quanh quyết định và sự toàn thắng của Chính Nghĩa Dân Tộc, lý tưởng Dân Chủ Tự Do đã đến thật gần.
Xin cảm ơn Cù Huy Hà Vũ.
Chúc Anh chân cứng đá mềm.
- Lý Vô Ngã -
Nguồn: http://diendanctm.blogspot.com/2011/05/vu-cu-huy-ha-vu-trot-vi-tay-nhung-cham.html

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét