Võ Tấn
Ông bạn tôi người gốc Phú Quý, một hòn đảo nhỏ ngoài  khơi Bình Thuận, một nơi mà theo lời kể của ông, hầu như mọi người đều  biết nhau vì diện tích vùng này nhỏ lắm …Quê ông nằm xa xa ngoài khơi  còn quê vợ tôi thì phía đất liền, vốn là nơi sản xuất khá nhiều thứ nước  chấm quốc hồn quốc túy, tuy không nổi tiếng như xứ Nghệ đàng ngoài hay  hải đảo Phú Quốc ở đàng trong…Tôi chưa hề có dịp thăm quê vợ mình, nhưng  do khoảng cách địa lý khá gần giữa Phú Quý và Bình Thuận, tôi tự cảm  thấy (hay tưởng tượng là) hình như chúng tôi, ngoài tình bằng hữu cố  cựu, còn có thêm chút liên hệ…bà con lãng đãng, mơ hồ nào đó…Ông với tôi  quen biết nhau như thế đã hơn 20 năm trời, từ thuở tôi còn chưa xong nợ  sách đèn mà ông thì mới lập gia đình và còn…nhẹ gánh thê nhi…
Tính ông vốn mộc mạc, ít nói đến độ thâm trầm, nhưng  cương quyết thì…có thừa. Trong ông tồn tại khá rõ thứ bản sắc kế thừa  của những con người ngày nào cưỡi sóng dữ đi lập nghiệp nơi hải đảo,  muốn tránh xa mọi “eo xèo nhân thế” của xã hội phức tạp, để khỏi phải  bận tâm với cuộc sống đua tranh, và chỉ phải đương đầu với thiên nhiên,  với ít nhiều thiếu thốn vật chất…Tính cách đó dường như còn luân lưu  mạnh mẽ trong vóc dáng tầm thước, nhưng cực kỳ vững chãi với tướng đi  của người môn sinh thâm hậu môn võ Bình Định nổi tiếng xưa nay…
Con nhà  võ, vậy mà ở ông luôn có nụ cười thật hiền hòa, pha chút bẽn lẽn có vẻ  như miễn cưỡng, mỗi khi anh em gặp gỡ, trò chuyện…Ông nói ngắn, nhưng  đủ, và luôn luôn đơn giản,  thẳng thắn…Ông thường nói về quê hương, về  đất nước và nhất là về hòn đảo nơi chôn nhau cắt rốn kia với sự hào  hứng, sôi nổi đầy cảm xúc như của một người (vì lý do ngoài ý muốn) phải  tạm đi xa nhưng đang chuẩn bị trở về…Tâm cảm ông là tâm cảm của một  người, tuy ngăn cách vạn dặm,  vẫn thường xuyên theo dõi mọi diễn tiến  của nơi ông từng sinh ra, lớn lên và tạm biệt trong ngậm ngùi với nhiều  lưỡng lự…Vì thế, tôi không hề ngạc nhiên khi biết sẽ có ngày ông trở lại  nơi chốn đó…Có ngạc nhiên chăng là sự đánh giá còn ít nhiều thiếu sót  của tôi về tấm lòng của bạn mình. Ông yêu Phú Quý nhỏ bé, hiền hòa của  ông đã đành, nhưng ông còn yêu Việt Nam nhiều gấp bội…Bởi thế ông đã về,  nhưng không phải chỉ để xoa dịu nỗi nhớ nhà quay quắt mà còn để chia xẻ  niềm đau với bao người “chung một nước”, những con người mộc mạc, muốn  sống yên thân ngoài vòng cương tỏa giống như ông, nhưng cũng chẳng được  yên, họ - những kẻ thấp cổ, bé miệng chất phác - đang bị đày đọa, trấn  lột bởi cường quyền…Do đó, sự có mặt của ông bên cạnh bao người nông dân tại  cửa ngõ bọn “khuyển ưng” thời đại là điều tự nhiên, phải xảy ra (dù có  bất ngờ đến đâu đối với tôi), không thể khác hơn được…Việc làm hợp lý,  hợp tình của ông và những người dân nghèo khốn khổ kia tất khiến bọn  Mafia đỏ lồng lộn lên, vì chúng bị vạch mặt chỉ tên, soi rõ tội  lỗi…Chúng đã dùng đến bạo lực để đưa ông và những người tham dự biểu  tình rất ôn hòa,  vào tù cách nay mới vài hôm…Từ nơi xa xôi này, tôi vẫn  mường tượng được nụ cười bình tĩnh, tỏ rõ khí phách quen thuộc của ông ,  khinh mạn bọn người không tử tế. Có lẽ chúng đang tìm đủ cách để hù  dọa, tra khảo hay khủng bố tinh thần ông,  nhưng trong sự…tuyệt vọng…Bởi  lẽ chúng sẽ phải thất bại. Tại sao ? Vì tôi hiểu bạn tôi lắm. Hiểu tinh  thần sắt thép của anh. Hiểu lý tưởng mà anh hằng đeo đuổi. Và nhất là  hiểu tấm lòng vì đại nghĩa của người con yêu gốc Phú Quý. Bạn tôi đó,  tên anh là Nguyễn Lý Trọng.
Nguồn: http://lacviet.multiply.com/journal/item/272/272
 

 
 
 
 
 
 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét