Đặng Vũ Chấn - Nguyễn Ngọc Bảo
Diễn Đàn Pal Talk ‘Tìm Hiểu và Thảo Luận Về Đấu Tranh Bất Bạo Động’
Ngày 12/12/2010 Lúc 12 giờ Trưa giờ Việt Nam; 4 giờ  chiều giờ Sydney Úc Châu; 6 giờ sáng giờ Paris, Âu Châu và 9 giờ tối giờ  California, ngày 11/12/2010
 Bài 6: Đối phó sự đàn áp của công an và bộ máy bạo lực của Cộng sản Việt Nam
Diễn Giả: 
Bác sĩ Đặng Vũ Chấn (Ủy viên Trung Ương Đảng Việt Tân)
Kỹ sư Nguyễn Ngọc Bảo (Ủy viên Trung ương Đảng Việt Tân)
Bác sĩ Đặng Vũ Chấn (Ủy viên Trung Ương Đảng Việt Tân)
Kỹ sư Nguyễn Ngọc Bảo (Ủy viên Trung ương Đảng Việt Tân)
Kính chào toàn thể quý vị, (Bác sĩ Đặng Vũ Chấn)
Các chế độ độc tài luôn luôn tạo ra một bầu không khí sợ  hãi bao trùm để ngăn chận sự chống đối của người dân. Đặc biệt là bộ  máy công an tập trung sức lực tạo ra một khung cảnh áp chế thường trực  lên những người mà chế độ cho rằng có khả năng đe dọa tới sự cầm quyền  của họ. Trong không khí đó, tất cả những ai bất đồng chính kiến với chế  độ đều bị bôi nhọ là khủng bố hay kẻ phản động.
Mục Tiêu Đàn Áp:
Khi sự chống đối của người dân tiến lên thành một phong  trào rộng lớn, chế độ độc tài sẽ có xu hướng cảm thấy họ ngày một yếu  đi, quyền lực bị đe dọa nên càng tung ra các thủ đoạn đàn áp nhắm vào ba  mục tiêu:
Kinh nghiệm cho thấy là sớm hay muộn, phong trào chống  đối sẽ gặp phải một hình thức đàn áp nào đó. Thông thường thì chế độ độc  tài sẽ tìm cách vô hiệu hóa phong trào phản kháng bằng cách:
1/ Hạ thấp uy tín hay đe dọa tinh thần của từng cá nhân  để ngăn cản và hăm dọa những người khác không dám tham gia vào phong  trào;
2/ Sử dụng mạng lưới truyền thông quốc doanh bóp méo  chính nghĩa đấu tranh và tung ra những sắc lệnh, nghị định nhằm giới hạn  hay ngăn cấm những cuộc tụ họp đông người của phong trào;
3/ Phá hoại các nguồn thông tin liên lạc, trao đổi của phong trào.
Mục đích của những biện pháp này là nhằm thu hẹp môi  trường hoạt động, gia tăng chi phí tổ chức và điều hành phong trào,  khiến cho các nguồn hỗ trợ cũng như số người tham gia sẽ giảm đi và cuối  cùng phong trào bị tê liệt hoạt động. Để hóa giải sự đàn áp này, phong  trào không nên làm mất giá trị và chính nghĩa đấu tranh bất bạo động  bằng cách dựa vào các phương thức bạo động hay phá hoại. Lý do là những  hành động này chỉ tạo thêm lý cớ cho chế độ độc tài gia tăng đàn áp và  làm suy giảm chính nghĩa đấu tranh của phong trào.
Thứ hai là làm suy sụp tinh thần đối kháng của những người tham gia.
Nghe lén điện thoại, xem lén các hộp thư điện tử, đuổi  việc, cô lập kinh tế, hăm dọa người thân trong gia đình, triệu lên công  an để hạch hỏi liên tục, bắt giữ điều tra, bịa đặt tội danh để đưa ra  tòa kết án, dàn dựng tại nạn giao thông,… là những thủ đoạn mà chế độ  độc tài sẽ dùng để vừa áp chế tinh thần, vừa vô hiệu hóa những sự chống  đối của các nhân vật đấu tranh, bao gồm cả những thân nhân và bạn bè  liên hệ với họ.
Mục đích của những thủ đoạn nói trên là nhằm tạo ra một  không khí căng thẳng trong cuộc sống hàng ngày, khiến cho các nhà đấu  tranh bị suy sụp tinh thần không còn muốn đối đầu gay gắt nữa, để qua đó  các chế độ độc tài mong là giảm căng thẳng và sức ép lên chế độ. Để hóa  giải những thủ đoạn đàn áp này, các cá nhân đấu tranh nên nghĩ rằng:  “không làm gì không có nghĩa là tránh khỏi khó khăn hay trừng phạt từ  phía chế độ; mà ngược lại, ta càng tránh né càng bị chế độ đe dọa”. Nhà  đấu tranh phải vững tin rằng mình không làm điều gì sai, luôn luôn có  nhiều người hậu thuẫn khi can đảm đối đầu.
Thứ ba là tiêu diệt ước muốn thay đổi chế độ của người dân.
Kết hợp giữa thủ đoạn đàn áp và tuyên truyền, những chế  độ độc tài luôn luôn tạo ra bầu không khí mà người dân bình thường sợ  hãi khi nói về những đề tài hay những vấn đề mà có thể bị diễn dịch là  “chống lại chính quyền”. Ngoài ra, chế độ độc tài luôn luôn cho là những  cuộc tụ họp phản đối của người dân đều là do những tổ chức phản động  xúi giục hay đứng đằng sau chỉ đạo.
Với thủ đoạn gán ghép đó, dù bất mãn những bất công  trong xã hội hay mang những ước muốn thay đổi cuộc sống tốt hơn và tự do  hơn, số người sẵn sàng dấn thân, tham gia nói lên nguyện vọng muốn thay  đổi của mình sẽ ít đi. Lý do là cái giá mà họ phải trả cho sự chống lại  chính quyền và cho sự thay đổi nguyên trạng xã hội quá cao. Các chế độ  độc tài luôn luôn nhân danh sự ổn định chính trị và xã hội để tăng cường  các biện pháp kiểm soát, nhất là tăng cường bộ máy công an mật vụ để  theo dõi và hăm dọa bất cứ ai có những thái độ bất phục tùng mệnh lệnh  của nhà nước.
Mục đích của những thủ đoạn này là nhằm vô hiệu hóa mọi  ước muốn thay đổi của người dân từ trong trứng nước. Để hóa giải những  thủ đoạn này, các nhà tranh đấu phải cho quần chúng thấy rõ tiến trình  thay đổi xã hội là sự tất yếu và những gì ngăn cản tiến trình này trước  sau gì cũng sụp đổ như Đông Âu, Liên Xô đã chứng minh.
Hóa Giải Sự Đàn Áp:
Đối tượng của đàn áp là công an và quần chúng bất mãn.  Do đó để hóa giải sự đàn áp chính là làm cho công an yếu đi và mất khả  năng trấn áp, qua đó tăng cường khả năng phản kháng của khối quần chúng  bất mãn ngày một đa dạng hơn. Trong tinh thần đó, có bốn nỗ lực sau đây  cần phải tiến hành:
Thứ nhất là tạo môi trường an toàn cho phong trào phản kháng:
Môi trường an toàn ở đây có tính cách tương đối nhằm vào  hai mục tiêu chính là bảo vệ lực lượng và ngăn chận sự lũng đoạn của  đối phương là công an.
Khi phong trào phát triển với sự tham gia của nhiều  người, đừng bao giờ nghĩ rằng đó là một khối quy tụ những quần chúng  chống đối mà phải hiểu rằng đã có người của công an xâm nhập, nằm vùng  trong phong trào. Thành phần nằm vùng này sẽ thu thập tin tức hoạt động,  các kế hoạch đấu tranh, nhân sự lãnh đạo của phong trào để cung cấp cho  công an hầu tìm cách vô hiệu hóa. Thậm chí người của công an còn đóng  vai chống chế độ một cách tích cực nhằm leo lên hàng ngũ lãnh đạo, để  sau đó điều hướng phong trào đi theo kế hoạch dàn dựng của công an. Do  đó, để tạo môi trường an toàn cho phong trào cần nắm vững các nguyên tắc  sau đây:
1/ Khi lên chương trình hành động phải luôn luôn giả định là đã có người của công an nằm vùng trong phong trào để  những kế hoạch nếu có bị đối phương biết thì cũng chỉ đặt chế độ ở vào  thế Tiến Thoái Lưỡng Nan. Ta không nên tốn công ngăn chận sự xâm nhập  của công an vì rất khó, nhưng cần đề cao cảnh giác nhằm phát hiện kẻ nằm  vùng.
2/ Luôn luôn đặt ra nguyên tắc: Ai cần biết đến  chuyện này thì công việc sẽ hiệu quả? để luôn luôn giới hạn việc thông  tin đến những đối tượng cần thông tin, liên lạc. Ví dụ nếu người nào  không cần phải tham dự cuộc họp bàn thảo kế hoạch nào đó thì không cần  cho họ biết. Nếu cần họ biết để chuẩn bị một sinh hoạt tạo biến cố thì  nên báo cho họ biết ngay hay chỉ báo vài giờ trước khi họp tùy theo vai  trò hay xác xuất bị công an bám đuôi của họ.
3/ Không làm cho đối phương chú ý bằng cách thay đổi những sinh hoạt bình thường hay có những hành xử bất thường.  Điều này sẽ làm cho đối phương tập trung chú ý, theo dõi và phát hiện  ra vị thế đóng góp của một người nào đó đối với phong trào hầu tìm cách  cô lập hay vô hiệu hóa.
4/ Mở rộng vòng đai liên lạc tiếp xúc với nhiều nhóm quần chúng đấu tranh khác nhau để  nếu công an có theo dõi, điều tra, sẽ không phân định được ai là người  thực sự của phong trào. Một khi tự giả định rằng mình đang bị công an  theo dõi thì sẽ bớt lo lắng là mình có bị theo dõi hay không, do đó, ta  có thể tập trung vào việc hạn chế những cách hành xử để tạo ra nghi ngờ  từ đối phương.
Thứ hai là bảo mật các liên lạc:
Thông tin và liên lạc là huyết mạch quan trọng để duy  trì sức sống của phong trào. Sức sống càng gia tăng, thì phong trào sẽ  tung ra nhiều đòn đấu tranh gây sức ép ngoạn mục lên chế độ. Muốn làm  được điều này, bắt buộc phải có một hệ thống liên lạc mật trong nội bộ  dựa trên một số nguyên tắc như sau:
1/ Phải coi bảo mật là một thói quen hoạt động của hầu hết các thành viên trong phong trào.  Cách bảo vệ tốt nhất là quy định những gì nên nói, những gì không và  quan trọng hơn là nói như thế nào để chuyển tải thông tin vừa đủ. Không  quy định rõ những gì cần phải bảo mật dễ đưa đến sự lung túng không biết  cái gì có thể nói ra cái gì không.
2/ Luôn luôn quan tâm vào việc củng cố sự đoàn kết và nhắc nhở nhau tinh thần bảo mật trong nội bộ. Tránh những kết án bừa bãi về một số vụ việc xảy ra mà nên giải quyết trên tinh thần thông cảm.
3/ Khi trao đổi những thông tin quan trọng và các kế  hoạch của phong trào, tuyệt đối tránh đề cập đến Tên, Ngày Giờ và Các  con số tại những nơi tế nhị, bao gồm cả những trao đổi qua điện thoại hay qua Internet.
Thứ ba là tố giác rộng rãi các hành động đàn áp:
Các chế độ tài rất sợ công luận phơi bày những thủ đoạn  trấn áp những nhà đấu tranh và phong trào dân chủ. Hơn thế nữa trong bối  cảnh toàn cầu hóa hiện nay, những hành động vi phạm nhân quyền của công  an có ảnh hưởng trực tiếp lên các mối quan hệ ngoại giao giữa chế độ  độc tài với các quốc gia tự do. Do đó, để ngăn chận những thủ đoạn trấn  áp và làm chùn tay sự bạo lực của công an, cần phải tố giác rộng rãi  những hành động đàn áp của công an qua một số nguyên tắc:
1/ Tận dụng tối đa các phương tiện thông tin gồm Báo  chí, Blog, FaceBook, E-Mail để phơi bày những bằng chứng đàn áp của công  an, đồng thời vận động dư luận lên tiếng phê phán mạnh mẽ những hành động trấn áp này.
2/ Nêu tên tuổi đích danh những tên công an hay những cán bộ đã nhúng tay hay ra chỉ thị đàn áp,  khủng bố người đấu tranh nhằm tạo áp lực tâm lý bị dư luận lên án, hầu  làm cho những thành phấn cán bộ ác ôn khác bị chùn tay hay không còn dám  tích cực bảo vệ chế độ.
3/ Tận dụng những luật lệ quốc tế để tạo áp lực và hóa giải những sự đàn áp của chế độ như  kiện ra trước Ủy ban nhân quyền Liên Hiệp Quốc, vận động chế độ độc tài  vào danh sách những quốc gia đáng quan tâm (CPC) của Hoa Kỳ v.v.
Thứ tư là hóa giải sự sợ hãi:
Sợ hãi là phản ứng tự nhiên của cơ thể con người lẫn  sinh vật trước một sự đe dọa nào đó. Sợ hãi làm giảm khả năng suy xét;  nó kích thích hệ thần kinh, nang thượng thận sản xuất kích thích tố  Adrenaline khiến cho các mạch máu gần da và nội tạng bị co thắt, huyết  áp tăng và làm gia tăng nhịp tim. Điều này cho thấy là Thiên Nhiên đã  chuẩn bị cho cơ thể loài người và sinh vật một phản ứng bình thường để  sẵn sàng đối phó với những đe dọa mà các giác quan cảm nhận được để  chiến đấu hay bỏ chạy. Như vậy ta không nên hổ thẹn khi bị lâm vào tình  trạng sợ hãi, đồng thời đừng lấy sự sợ hãi làm thước đo cho các phản ứng  của con người. Tập nhận biết rõ những trạng thái và phản ứng sợ hãi của  mình. Khi ý thức rõ mình đang sợ hãi, ta sẽ dễ lấy lại bình tĩnh để đối  phó với nỗi sợ của mình.
Các chế độ độc tài đã khai thác yếu tố sợ hãi để gia  tăng những biện pháp đe dọa hầu ép buộc người dân phải luôn luôn tuân  phục. Muốn thắng sự sợ hãi tức là chống lại những thủ đoạn hăm dọa,  trừng phạt của công an, chúng ta phải biết một số kỹ thuật lẫn phương  pháp để cố vượt qua các ảnh hưởng tiêu cực của sự sợ hãi.
Về phương pháp, cần lưu ý những nguyên tắc sau đây:
1/ Giữ sự bình tĩnh để vận động số đông chung quanh.  Luôn luôn đặt niềm tin vào lẽ phải của việc mình đang làm là góp phần  mang lại dân chủ và tự do cho nhiều người khác. Nhờ niềm tin này, những  hành động đấu tranh của mình luôn luôn được dư luận đáp ứng, ủng hộ.
2/ Giữ sự can đảm trong mọi hành động đối đầu với công an.  Khi đã ý thức mình không làm gì sai thì đừng bao giờ tỏ ra khúm núm, sợ  sệt trước công an. Hãy coi công an là một thiểu số bảo vệ nhóm thống  trị, không đại diện cho sự mong đợi của số đông quần chúng. Ngược lại  phải tự coi mình là người bình thường đứng về phía chính nghĩa của số  đông quần chúng bị áp bức.
3/ Giữ sự kiên trì để đối phó với công an. Công  an luôn luôn tìm cách kéo dài khoảng thời gian truy bức nhằm lung lạc ý  chí để sau đó chấp nhận cộng tác với họ. Không tự cho mình là đối tác  của công an, lại càng không nên tin là mình yếu thế hơn đối phương chỉ  vì họ có thể bắt giữ mình bằng bạo lực. Do đó không bao giờ dễ dàng tuân  thủ theo những nguyên tắc của công an mà chỉ tuân thủ theo nguyên tắc  của mình.
Về kỹ thuật, cần lưu ý những nguyên tắc sau đây:
1/ Luôn luôn cập nhật những phương pháp đàn áp của đối phương,  rút kinh nghiệm từ những người đã từng bị công an bắt giữ, tra khảo để  giúp cho chúng ta thêm bình tĩnh và biết cách ứng phó. Cung cấp càng ít  thông tin cho công an càng tốt và không nên mất công ngồi suy đoán công  an nghĩ gì, làm gì và nhất là không nên nghĩ rằng công an cái gì cũng  biết vì rất nhiều khi họ hay bắt nọn ra vẻ đã biết hết rồi.
2/ Chuẩn bị tinh thần cho các thành viên trước khi tham dự một công tác gì,  kể cả những tình huống xấu có thể xảy ra khi biết chắc là sẽ đụng độ  với lực lượng công an. Người ta sẽ ít sợ hãi khi hiểu những gì sẽ xảy ra  khi đã can dự vào những hoạt động có rủi ro. Tại hiện trường cần tập  trung vào việc hạn chế sự rối loạn và hoảng hốt. Giữ cho mọi người đều  bận rộn trong những công tác sẽ giúp giảm bớt cảm giác sợ hãi.
3/ Không nên tiến hành những công tác có quá nhiều rủi ro, tổn thất khi những thành viên tham dự chưa từng có kinh nghiệm đối đầu với lực lượng công an.
Kính thưa quý vị,
Những nội dung mà tôi vừa trình bày đến quý vị là cách  chúng ta đối phó những đòn trấn áp hay những biện pháp khống chế của  công an đối với lực lượng phản kháng nói chung. Sau đây là phần trình  bày của Kỹ sư Nguyễn Ngọc Bảo liên quan đến một số những kỹ thuật khi  đối diện với công an, nhất là đối với những công an trực thuộc Tổng cục  an ninh của Bộ công an CSVN.
Kính chào toàn thể quý vị, (Kỹ sư Nguyễn Ngọc Bảo)
Rất khó để cho chúng ta có thể đưa ra một số nguyên tắc  hay những kỹ thuật tổng quát hầu giúp cho mọi người áp dụng khi đối diện  với công an. Lý do là công an, nhất là công an an ninh không áp dụng  bài bản “điều tra” giống nhau mà thay đổi tùy theo bản lãnh của từng nhà  đối kháng và tùy theo sức ép chính trị của phong trào phản kháng khi có  người của phong trào bị công an bắt giữ. Tuy nhiên, rút kinh nghiệm của  một số nhà dân chủ, từng đối diện với công an, họ đã đề nghị một số  biện pháp cần phải quan tâm mà chúng tôi xin phép được nêu ra ở đây như  là những kinh nghiệm cần tham khảo.
Cá Nhân Đối Với Công An:
Trước hết là khi cá nhân trực diện với công an.
Chúng ta phải luôn luôn giữ bình tĩnh. Bình tĩnh là chìa  khóa quan trọng để đối phó mọi sự trấn áp và bảo vệ sự an toàn của  phong trào.
Để giúp cho ta bình tĩnh cần thấm nhuần những nguyên tắc  hóa giải sự sợ hãi như đã trình bày phần trên. Chúng ta có thể thực tập  một vài kinh nghiệm từ một số người đã đề nghị như sau:
1/ Hình dung trước những tình huống đối mặt với công an,  kể cả chờ đợi chuẩn bị tinh thần cho những tình huống xấu nhất vì mọi  sự bất ngờ dễ làm ta mất bình tĩnh, cảm thấy bất lực, dễ bị uy hiếp tinh  thần, thành sợ hãi. Nhờ đã chuẩn bị trước tinh thần, nên khi phải đối  diện với Công an ở phòng tạm giữ/ tạm giam… ta có thể tự nhủ rằng điều  này đã được lường trước, và đây không phải là chuyện “sa cơ”, mà chính  là lúc bắt đầu đấu trí tay đôi với họ. Điều này giúp ta không bị rơi vào  thế hoảng loạn mà họ muốn.
2/ Luôn tự nhắc nhở mình không làm gì sai trái với  lương tâm, mình đang làm điều phải để đòi lại công lý, giúp đời, góp  phần mình để xây dựng canh tân đất nước. Khi có niềm tin, vững tin  vào việc mình làm là điều phải, là điều bình thường tự nhiên, ta sẽ tự  tin hơn, dễ thấy mình ở tư thế bình thản trên chân công an. Niềm tin có  thể đến từ tôn giáo mình đang theo hay từ lý tưởng dân tộc, từ chính  nghĩa mà đoàn thể, đảng phái của mình chủ trương. Về mặt lý luận, hãy  luôn nhớ là ta không làm điều gì phạm luật, cho dù công an có đưa ra các  đe dọa bằng những điều khoản nào đó hầu áp đảo tinh thần. Gặp trường  hợp đó, ta vin vào các điều khoản về quyền công dân ghi trong hiến pháp  (cao hơn luật) để đấu khẩu. Cần biết trước là trong các cuộc thẩm vấn,  công an thường sử dụng 2 người, đóng hai vai: một ác và một thiện, để  lúc thì vuốt ve, lúc thì dọa nạt… Nhưng cả 2 đều chỉ mong là có một kết  quả thẩm vấn nào đó nhằm chứng minh với thượng cấp là họ có làm việc.
Ta chỉ cần cung cấp cho họ ngần đó là họ có thể xoa tay  cho buổi làm việc hôm nay, cho dù ngày mai họ bắt làm lại hay bắt viết  thêm. Do đó, bằng mọi cách, không ký tên vào bản nhận tội mà họ mớm ý.  Nếu bị buộc phải làm bản tự kiểm về các “công tác/ hoạt động” đã làm,  hãy tìm thế đánh vòng bằng cách không viết ra đã làm việc gì, gặp ai, ở  đâu… Thay vào đó, ta thoải mái viết về những động lực nào đã  khiến ta hoạt động giúp dân giúp nước, cũng là một cách kể tội chế độ.  Bởi thường thì động lực này đến từ những điều tiêu cực xã hội mắt thấy  tai nghe hàng ngày mà chế độ là tác nhân chính yếu, thành ra ta có thể  kể chuyện thời sự rất đỗi bất bình ở đâu cũng có, mà không cần viết về  việc gì mình đã làm. Đừng viết hết lần đầu, hãy để dành, nhưng viết tới  đâu phải cố nhớ tới đó, bởi ngày mai họ sẽ bắt ta viết lại hay viết  thêm, lúc đó ta sẽ dần dà viết tiếp những động lực khác khiến ta hoạt  động. Cứ thế, nhiều ngày…
3 /Không nhìn công an như một khối áp đảo vô tri giác, mà nhìn thẳng vào từng con người. Tự  nhủ rằng những con người này đang làm công việc của họ vì sinh kế, để  ta không cảm thấy căm thù tức giận. Đây là điều có thể khó thực hiện vì  khi bị trấn áp trù dập, phản xả tâm lý tự nhiên là xem họ như kẻ thù và  có phản ứng thù hận. Nhưng khi nằm dưới tay kẻ thù thì thái độ và hành  động hận thù của ta sẽ khiêu khích làm gia tăng sự trù dập và giảm an  toàn cho bản thân. Đồng thời nó làm cho ta bị rơi xuống ngang tầm với  công cụ trấn áp của chế độ mà quên đi cái đích lớn hơn, đó là lý tưởng  của mình, là công lý, công bình, dân chủ. Nhìn người công an như những  con người bình thường, thậm chí như những nạn nhân bị buộc vào thế phải  làm việc ác nhân ác đức, giúp cho tâm ta bình tĩnh hơn để có thể ứng xử  với họ trong tư thế ngang cơ hay trên.
4/ Tập cho mình luôn có cái nhìn lạc quan. Trong  mọi tình huống bao giờ cũng có khía cạnh tích cực cần phải tìm ra. Ví dụ  ngay cả trường hợp bị bắt bị đối xử tàn tệ, nhiều người đấu tranh coi  đây như là thử thách cho chính mình để thăng tiến bản thân, như là cái  giá biết trước phải trả để hưởng cái niềm vui phục vụ lý tưởng của mình.  Họ tự nhủ: nếu mọi sự dễ dàng êm xuôi, thì lý tưởng đâu còn nhiều ý  nghĩa, anh hùng hào kiệt có hơn ai.
5/ Luôn tìm thế chủ động, để khỏi bị uy hiếp. Khi  để lộ ra mình dễ dàng bị uy hiếp tinh thần, công an sẽ lấn tới uy hiếp  đến tận cùng. Khi thấy ta bình tĩnh, ôn hòa, nhã nhặn nhưng cương quyết,  công an thường đổi thái độ và tỏ vẻ lịch sự hơn. Khi đối diện với công  an điều tra, ta chọn cho mình một tư thế ngồi thẳng, nói chuyện nghiêm  chỉnh, nhìn thẳng vào mắt người đối diện, dùng lời lẽ lịch sự, buộc công  an phải nhã nhặn lại. Ngay cả khi công an quát tháo, đập bàn, ta vẫn cứ  giữ lời lẽ lịch sự và nhẹ nhàng phê bình cung cách đối xử bất lịch sự  của họ. Thường thì họ thay đổi thái độ. Nhưng nếu họ lặp lại thái độ  khiếm nhã đó nhiều lần, ta có thể tuyên bố là không thể “làm việc” trong  khung cảnh đó. Khi cảm thấy mình bị lúng túng, không giữ được bình  tĩnh, ở thế bị động, ta mua thời gian, câu giờ (ví dụ cần đi rửa mặt cho  bớt buồn ngủ…), cho ta có thì giờ ổn định tâm trí.
6/ Cứ bám vào luật để đòi công an phải thi hành đúng  thủ tục luật pháp đồng thời cho thấy mình không có hành động chống đối  luật pháp. Ví dụ: công an áp đảo không cho chụp hình. Người phản  kháng bình tĩnh ôn tồn yêu cầu công an đem bảng cấm chụp hình ra thì  mình sẽ tuân theo, chứ không có bảng cấm, không có văn kiện cấm đoán thì  người dân vẫn có quyền chụp hình, công an có cấm tịch thu máy ảnh thì  mình có quyền phản đối, đòi làm biên bản để khiếu kiện sau này.
Tóm lại thực tập chuẩn bị tinh thần để luôn giữ sự bình  tĩnh, lạc quan, luôn tìm thế chủ động và nhất là luôn vun bồi niềm tin  của mình vào tôn giáo, hay lý tưởng, hay tổ chức hay việc mình làm. Tất  cả những điều trên xây dựng nội lực và niềm tin vào chính mình.
Tập Thể Đối Với Công An
Bây giờ tôi xin đi sang kinh nghiệm đối phó của một tập  thể phản kháng như bà con dân oan, thanh niên sinh viên, giới trí thức,  bà con giáo dân đối với bộ máy công an. Sự đối phó vào lúc này không còn  là cá nhân đối với bộ máy công an mà là tập thể có thể từ 5 người lên  đến hàng ngàn người tụ tập chống lại sự trấn áp của bộ máy bạo lực gồm  công an cơ động, cảnh sát giao thông, lực lượng dân phòng v.v… Đây là  lúc mà những người lãnh đạo phong trào phản kháng phải áp dụng các  nguyên lý, đặc tính và những quy tắc hành động để điều động bà con theo  một nỗ lực chung có phối hợp với ba điểm cần chú ý:
Thứ nhất là mọi hành động phải tận dụng sức mạnh của tập  thể. Tức là mọi hành động phản kháng công an phải làm sao cho mọi người  cùng tham gia.
Thứ hai là cần nghiên cứu một cách chi tiết về kế hoạch  công tác (địa bàn, thời điểm, thời tiết, cách thức tụ tập, diễn biến,  giải tán, phương tiện liên lạc…) để làm sao thu hút số đông và không bị  công an đẩy vào thế cùng.
Thứ ba là phải hướng dẫn quần chúng trước về thái độ, kỷ  luật, những việc cần phải làm khi đối diện với công an. Ví dụ cho quần  chúng biết rõ mục tiêu của cuộc tụ họp phản kháng là gì? nếu không đạt  mục tiêu thì bước kế tiếp làm gì hầu tránh tình trạng “sốt ruột” và “quá  khích” của một số người có thể kéo tập thể bạo động.
Sau đây là những điểm đề nghị mà nhóm công tác cần nắm vững để bảo vệ tiềm lực, giúp cho xác xuất thành công cao hơn:
1/ Bảo vệ bộ phận điều động (trước khi tiến hành  công tác, tại hiện trường, lúc nghĩ ban đêm, ngăn ngừa sự phát hiện quá  sớm của công an, quay phim, thu hình từ xa nhằm nhận diện các thành phần  chủ chốt, nhóm thay thế khi nhóm tại hiện trường bị cộ lập, bị bắt…)
2/ Ngăn ngừa sự xâm nhập tại chỗ nhằm gây sách động,  kêu gọi bạo động nhằm tạo điều kiện cho công an đàn áp bằng bạo lực  (cách thức bố trí nhằm nhận diện ra nhanh chóng những thành phần trà  trộn khả nghi, cô lập bằng số đông, …)
3/ Hun đúc và giữ vững tinh thần những người tham dự qua những lời kêu gọi, hô khẩu hiệu, bài hát tập thể, cách thức bố trí đội ngũ, …
4/ Chuẩn bị và phối trí các phương tiện liên lạc tại hiện trường (qua  điện thoại di động, qua các tín hiệu nhận diện được thoả thuận trước,  các phương tiện trừ bị trong trường hợp bị cắt sóng, máy móc liên lạc bị  tịch thu…)
5/ Chuẩn bị hình thức sinh hoạt tại hiện trường để giữ khí thế (âm thanh, ánh sáng, bình điện, nến cho ban đêm, đài để nghe tin tức, nhạc, bài hát tập thể).
6/ Chuẩn bị phương tiện theo thời tiết nắng mưa, thuốc men, bạt che mưa, v.v…
7/ Tìm sự hỗ trợ của người dân sống chung quanh hiện trường (hỗ  trợ về vấn đề nước uống, điện, chỗ vệ sinh, nơi quan sát, thông tin  rộng rãi về mục tiêu ôn hòa và những đòi hỏi chính đáng của quần chúng  biểu tình, …)
8/ Chuẩn bị đối phó với công an trong dịp mặt đối mặt tại hiện trường (nhắc  nhở thường xuyên về kỷ luật và nguyên tắc đấu tranh bất bạo động, tránh  khiêu khích hay để bị khiêu khích, xiết chặt hàng ngũ để gia tăng tự  tin, tạo ra tiếng động để kích thích tinh thần, chuẩn bị các lý luận để  trả lời và đưa ra những lời kêu gọi ôn hòa, …
9/ Chuẩn bị các nơi tụ tập để tránh bị công an ngăn chặn, giải tán quá sớm. Điều nghiên các lối đi đến hiện trường.
10/ Chuẩn bị lúc giải tán nhằm tránh phân tán nhỏ và trở thành mục tiêu đàn áp nguội của công an (đường rút, hình thức di chuyển cho an toàn, nơi trú ngụ tạm gần hiện trường,..).
11/ Cần biết phải dừng lại lúc nào khi đã đạt mục tiêu và tuyên bố chiến thắng (tránh  đẩy công an vào thế phải đàn áp). Luôn cân nhắc tương quan lực lượng  hai bên để khi cần biết chấp nhận những chiến thắng nhỏ rồi rút quân để  bảo toàn lực lượng cho những lần sau. Một cuộc tụ tập biểu tình thật  đông khi cán cân lực lượng vẫn còn nghiêng nặng về phía công an, nếu  không biết dừng đúng lúc, có thể tạo cơ hội cho công an dập tan lực  lượng chủ lực của phe đấu tranh.
12/ Thu thập hình ảnh, dữ kiện để có thể chuyển đi nhanh chóng từ hiện trường hay từ những nơi gần (hình ảnh, dữ kiện, đặc biệt trong trường hợp có xảy ra đàn áp).
13/ Thông tin, liên lạc đến báo chí ngoại quốc về mục đích, thời điểm, địa điểm, diễn tiến, đồng thời chuẩn bị khai thác tin tức, nhất là trong trường hợp bị đàn áp.
Kình thưa quý vị,
Tóm lại, muốn đối phó hữu hiệu với công an, chúng ta cần  vận động được số đông, có kế hoạch tổ chức chi tiết và chặt chẽ về mặt  liên lạc, an ninh nhằm gây niềm tin và quyết tâm nơi quần chúng tham  gia, đồng thời làm giảm thiểu sức mạnh trấn áp của công an. Điều quan  trọng là số đông phải biết mục tiêu chính xác của công tác và biết dừng ở  điểm nào để tránh bị đàn áp, bảo toàn lực lượng cho những giai đoạn  quyết định sau đó.
Điều sau cùng, những chia xẻ của Bác sĩ Đặng Vũ Chấn và  của chúng tôi qua bài viết này là dựa trên kinh nghiệm của một số nhà  dân chủ Việt Nam đã từng trải qua những đối phó với bộ máy công an CSVN.  Vì là kinh nghiệm nên có thể đúng với người này nhưng không giống với  người khác, vì thế chúng tôi rất mong đón nhận sự chia xẻ và đóng góp  thêm ý kiến từ quý vị.
Trân trọng cảm ơn sự lắng nghe và kính chào quý vị.
 

 
 
 
 
 
 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét