Lý Thái Hùng
Cuối năm 2007 làn sóng tức giận Trung Quốc đã bùng lên  rộng lớn từ Hà Nội đến Sài Gòn khi nhà cầm quyền Bắc Kinh ngang nhiên  công bố việc thành lập huyện Tam Sa trực thuộc tỉnh Hải Nam để quản trị  hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam. Đây là những phần đất  mà họ đã xâm chiếm vào tháng 1 năm 1974 và tháng 3 năm 1988.
Khởi đầu của làn sóng này là hàng ngàn thanh niên sinh  viên và đồng bào tự phát, hẹn nhau trên mạng Internet và kéo đi biểu  tình trước sứ quán Trung Quốc ở Hà Nội và Tổng lãnh sự quán Trung Quốc ở  Sài Gòn từ ngày 9 tháng 12 năm 2007 và kéo dài hàng tuần đến đầu tháng 1  năm 2008.
Hòa trong làn sóng phản đối này, vào lúc 9 giờ sáng ngày  19 tháng 1 năm 2008, 7 thành viên Câu Lạc Bộ Những Nhà Báo Tự Do với  đồng phục áo thun đen in “còng” thế vận hội, đứng đầu là Blogger Điếu  Cày – Nguyễn Văn Hải đã xuất hiện trước nhà hát thành phố ở Sài Gòn.  Trong tay các anh chị em này là biểu ngữ: Hoàng Sa – Trường Sa Là Của Việt Nam, Tẩy Chay Thế Vận Hội Bắc Kinh,  giăng ra trước sự chứng kiến của đông đảo đồng bào. Sau 30 phút xuất  hiện ở đây, các thành viên trong nhóm biểu tình dự tính tiến về phía nhà  thờ Đức Bà; nhưng vừa đi đến góc khách sạn Continental thì cả nhóm bị  công an chận lại. Họ đành phải trở lại đứng biểu tình tiếp tại nhà hát  thành phố. Liền sau đó, hơn 100 công an đã ập đến, bắt giữ 7 người biểu  tình và giải về trụ sở công an.
Sự xuất hiện công khai của biểu ngữ kêu gọi chống Thế  Vận Hội Trung Quốc 2008 trước nhà hát thành phố đã làm cho Hà Nội lo sợ  sẽ bị Bắc Kinh khiển trách. Đặc biệt họ lo sợ lời kêu gọi của anh Điếu  Cày có thể tạo thành làn sóng tẩy chay hoặc cản trở cuộc rước đuốc  Olympic Bắc Kinh tại Sài Gòn vào ngày 29 tháng 4. Vì thế mà chỉ 10 ngày  trước đó (19/4/2008), nhà nước Cộng sản Việt Nam ra lệnh bắt giữ anh  Điếu Cày.Việc bắt giữ Blogger Điếu Cày đã tạo một sự phẫn nộ rất  lớn trong công luận Việt Nam và thế giới. Để tránh những áp lực của thế  giới và nhất là để tránh hình ảnh tay sai Bắc Kinh trong mắt dân chúng  Việt Nam, công an Sài Gòn đã dàn dựng ra cái gọi là “tội trốn thuế” để  làm lý cớ truy tố anh Điếu Cày. Ngày 10 tháng 9 năm 2008, Cộng sản Việt  Nam đã đưa Blogger Điếu Cày ra tòa, kết án 30 tháng tù, tức 2 năm 6  tháng về tội… trốn thuế, với những hồ sơ hoàn toàn ngụy tạo.
Ngày 19 tháng 10 năm 2010 vừa qua là ngày Blogger Điếu  Cày - Nguyễn Văn Hải mãn hạn tù “trốn thuế”. Nhưng thay vì anh được trở  về nhà vào ngày 20 tháng 10, trong sự chuẩn bị đón tiếp của gia đình,  công an lại tiếp tục giam giữ Blogger Điếu Cày, cáo buộc thêm một tội  danh mới là “tuyên truyền chống phá nhà nước” trước sự ngỡ ngàng của gia  đình và dư luận.
Điều làm cho công luận phẫn nộ là thái độ ngang nhiên,  tùy tiện, bất chấp luật pháp của chính chế độ và kiểu hành xử tấn công  ngược vào gia đình nạn nhân để bịt miệng trước. Công an lẳng lặng bàn  giao Blogger Điếu Cày từ bộ phận giam giữ này sang ban ngành đày ải khác  rồi một tháng sau mới cho gia đình biết. Đến ngày mãn hạn tù, họ không  chỉ thản nhiên công bố tội danh mới mà còn bất ngờ xông vào nhà của gia  đình Bloggerr Điếu Cày lục soát và bắt chị Dương Thị Tân lên trụ sở công  an hạch xách từ 5 giờ sáng đến 7 giờ tối mới cho về. Đây rõ ràng là  cách hành xử của một tập đoàn mafia theo luật rừng, từ cấp bộ công an ở  trung ương xuống đến các phòng công an ở phường, quận.
Trong khi đó, cũng vào ngày Blogger Điếu Cày – Nguyễn  Văn Hải bị giữ tiếp trong tù, Cộng sản Việt Nam đã trả tự do cho chị Võ  Hồng, một thành viên của đảng Việt Tân, trở lại Úc Châu sau gần 10 ngày  bị giam giữ vì tội danh “khủng bố”. Chị Võ Hồng đã về Việt Nam để tham  gia một công tác mà nội dung không khác gì nỗ lực của Blogger Điếu Cày  và các thành viên Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do trước nhà hát thành phố Sài  Gòn cách đây 3 năm.
Lúc 12 giờ trưa này 9 tháng 10 năm 2010, chị Võ Hồng và  các thành viên của đảng Việt Tân đã xuất hiện tại công viên Lý Thái Tổ, ở  trung tâm Thủ đô Hà Nội và cũng là nơi diễn ra các lễ hội mừng Ngàn Năm  Thăng Long, để giăng biểu ngữ và công bố Bản Lên Tiếng: Vì Thăng Long Ngàn Tuổi - Chống Hiểm Họa Bắc Triều”.  Các anh chị em Việt Tân cũng tiếp xúc với đồng bào để chia xẻ tin tức  về âm mưu xâm lược từng bước của Trung Quốc không chỉ ngoài biển Đông mà  đã vào tới rất nhiều vùng hệ trọng bên trong lãnh thổ Việt Nam. Sau 30  phút xuất hiện tại công viên, tất cả các đảng viên đảng Việt Tân đã rời  địa điểm an toàn. Chỉ có chị Võ Hồng bị công an Cộng sản Việt Nam bắt  giữ vào lúc 6 giờ tối ngày 10 tháng 10 năm 2010 khi đang chờ máy bay rời  Sài Gòn. Lý do là vì chị Võ Hồng muốn và đã dùng tên thật của mình khi  trả lời báo chí ngoại quốc tại nơi giăng biểu ngữ.
Bà Phương Nga, phát ngôn nhân Bộ ngoại giao Cộng sản  Việt Nam cho biết là bà Võ Hồng bị bắt dưới tội danh khủng bố. Liền sau  đó, đảng Việt Tân đã thách thức Hà Nội chứng minh những hành động của bà  Võ Hồng là khủng bố. Cho đến nay Hà Nội né tránh trả lời mà chỉ tung ra  trên báo chí của họ những chuyện ngụy tạo và vu khống cũ kỹ, không căn  cớ.
Cả anh Nguyễn Văn Hải và chị Võ Hồng đều trương biểu ngữ  kêu gọi hãy cảnh giác hiểm họa xâm lăng của Trung Quốc. Cả hai đều xuất  hiện công khai trước công chúng ở Sài Gòn và Hà Nội. Cả hai đều bình  thản, không nao núng trước bạo lực vì họ biết việc mình làm đúng với  lương tri và chính nghĩa.
Nhưng cách đối xử của Cộng sản Việt Nam đối với Blogger  Điếu Cày và cán sự xã hội Võ Hồng khác nhau hoàn toàn. Chị Võ Hồng bị  bắt giữ vì tội “khủng bố”. Anh Điếu Cày bị bắt giữ vì tội “trốn thuế”.  Sau 9 ngày giam giữ, khi biết không có thể dàn dựng nổi bản án khủng bố  trước sự theo dõi của thế giới, Cộng sản Việt Nam phải trả tự do cho chị  Võ Hồng. Sau 2 năm 6 tháng giam giữ, khi biết Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do  và vô số bloggers sẽ theo bước anh Điếu Cày, Cộng sản Việt Nam ngang  nhiên đẻ ra tội mới để tiếp tục giữ anh trong tù ngục.
Ngoài ra, không chỉ Blogger Điếu Cày bị phân biệt đối  xử. Bốn đảng viên đảng Việt Tân gồm giảng viên Phạm Minh Hoàng, Mục sư  Dương Kim Khải, chị Trần Thị Thúy, anh Nguyễn Thành Tâm cũng đang bị  Cộng sản Việt Nam giam cầm dù họ cũng chỉ làm những việc tranh đấu ôn  hòa, bất bạo động như chị Võ Hồng. Điều này cho thấy Cộng sản Việt Nam  bất chấp bản chất của những hành động của các nhà dân chủ mà chỉ đơn  thuần đàn áp những ai họ đàn áp được. Do đó, cái gọi là là xây dựng nhà  nước “vì dân, do dân và của dân” mà Hà Nội chủ trương chỉ là sáo ngữ,  trong khi thực tế lãnh đạo Cộng sản Việt Nam chỉ sợ các áp lực quốc tế  chứ chẳng đếm xỉa gì đến khát vọng của người dân Việt.
Chúng ta không thể nào chấp nhận những đối xử phân biệt  và tùy tiện này. Chúng ta không thể để cho Cộng sản Việt Nam cáo buộc  những người yêu nước với những tội danh mang tính sỉ nhục và dùng đó làm  lý cớ biện minh cho những trấn áp. Chính vì thế, chúng ta không thể chỉ  chia vui về sự tự do của chị Võ Hồng, mà còn phải tiếp tục tranh đấu  hết lòng cho tất cả những người con yêu của đất nước đang trong tù ngục,  đặc biệt là người tù với ánh mắt tinh anh mang tên Điếu Cày.
Lý Thái Hùng
Ngày 21/10/2010
Ngày 21/10/2010
 

 
 
 
 
 
 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét