Ngô Thiện Khải
Ngày 12 tháng 5 năm nay báo chí trong nước và đài phát  thanh Việt Nam loan tin Hà Nội tổ chức lễ tưởng niệm 64 chiến sĩ hải  quân đã hy sinh tại Trường Sa ngày 14 tháng 3 năm 1988, dưới sự chủ tọa  Phó Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn M46 vùng D Hải quân. Toàn bài diễn văn và cả  chương trình phát thanh đều không nói đến Trung Quốc, mà chỉ dùng hai  chữ chung chung là "nước ngoài". Dù rằng trong dư luận bên ngoài và với  tư liệu phim ảnh được chính phía Trung Quốc đưa lên YouTube, rõ ràng  Trung Quốc là đầu mối của cuộc gây hấn đưa đến cái chết thảm của 64  chiến sĩ Việt Nam. Sự né tránh đụng chạm tới quan thầy Trung Quốc hiện  nay làm cuộc tưởng niệm thành ra vô nghĩa, cả về lý tưởng lẫn công lao  trong sự hy sinh của những liệt sĩ này.
Đây không phải là một trường hợp cá biệt hay một tiền lệ  trong cách hành xử của Đảng. Ngay cả những người có đủ huân chương,  giấy tờ tuyên thưởng là Bà Mẹ Anh Hùng, là gia đình liệt sĩ và chính bản  thân đã từng có công với “cách mạng”, cũng không được Đảng và nhà nước  CSVN đãi ngộ cho xứng đáng với công lao, xương máu của họ mà lẽ ra họ  phải được hưởng. Ngược lại còn bị bạc đãi, thậm chí bị hành hung khi  những đãi ngộ này nay va chạm vào quyền lợi của giai cấp lãnh đạo. Điển  hình là bà Dương thị Kính, có mẹ là một bà mẹ liệt sĩ, đã bị UBND quận  Bình Thạnh cho một lực lượng công an đông đảo đến cướp đất phá nhà vào  tháng 10 năm 2002 . Mới tháng 7 vừa qua Đảng và nhà nước CSVN đã phủi  tay lấp liếm vụ công an Bắc Giang bắt bớ tùy tiện, rồi đánh đập đến chết  anh Nguyễn văn Khương, con trai một cựu chiến binh, chỉ vì một lý do mù  mờ là vi phạm an toàn giao thông. Trong khi đó ở Khánh Hoà, bà Thái Thị  Tiễn, 86 tuổi, người đã từng đào hầm để che giấu cán bộ thời kháng  chiến, và được Nhà nước công nhận là gia đình có công với Cách mạng, đã  phải nực nở trước sự phản bội của đảng : “…Khi gia đình tôi bị Cưỡng  chế hơn 5.000 m2 đất, tôi đã phải ôm Bằng Tổ quốc ghi công để mong nhận  được một chút liêm sỉ của chính quyền. Nhưng không ngờ đến tấm Bằng Tổ  quốc ghi công của tôi cũng bị cướp đến nay chưa trả…”. Đây chỉ vài một vài trường hợp của vô số gia đình liệt sĩ nay trở thành dân oan.Gần đây nhờ đóng góp của nhiều người trong và ngoài  nước, thêm một vụ phản bội chiến sĩ QĐND của Đảng và nhà nước CSVN đã  được đưa ra ánh sáng. Theo nhân chứng còn sống, đã có hơn 3.700 chiến sĩ  thiệt mạng trong một cuộc hành quân nhằm chiếm lại một số cao điểm  quanh Núi Đất - bị sửa tên thành Lão Sơn từ khi bị Trung Quốc chiếm đóng  ở biên giới phía Bắc vào năm 1984. Các cao điểm này nằm trong số những  vùng lãnh thổ Việt Nam đã bị Trung Quốc cưỡng chiếm từ khi họ đơn phương  phát động chiến tranh xâm lăng từ năm 1979, gây nên thiệt hại sinh mạng  hàng mấy mươi ngàn cả thường dân lẫn quân đội Việt Nam.
Điều đáng chú ý về cuộc hành quân ở Núi Đất, thứ nhất,  kết cuộc thê thảm cho những chiến sĩ QĐND thiệt mạng trong trận - thương  binh bị thảm sát, nhiều người còn kêu la khi bị chôn sống, tất cả bị  vùi dập trong hố tập thể để phải chịu chung chất hóa học và xe ủi của  quân Trung Quốc,  phần lớn đến từ việc một sĩ quan cao cấp trong QĐND  ngầm cung cấp tin tức hành quân cho Trung Quốc. Một sự phản bội hẳn là  phải có cơ dính líu tới một số không ít nhân vật cấp lãnh đạo của Đảng  CSVN. Thứ hai, trừ những tin tức đã được uốn nắn cho sát “lề phải”, thì  vẫn với thông lệ bưng bít thông tin, sự hy sinh của hàng ngàn chiến sĩ  này vẫn đang bị bưng bít. Mãi đến nay thân nhân của họ vẫn còn không  biết hài cốt họ ở đâu. Và rồi, đảng đã coi những hy sinh đó chỉ là vô  ích với sự dâng nhượng đất biển cho Trung Quốc cách chính thức vào năm  1989, tiếp tục cho đến ngày hôm nay và còn kéo dài chưa biết đến khi  nào.
Với cố tật bưng bít thông tin đã thành truyền thống của  Đảng, còn bao nhiêu oan ức của cả người sống lẫn người chết vẫn chưa  được biết đến? Câu hỏi ít hy vọng có câu trả lời, khi mọi tầng cấp lãnh  đạo hiện nay của Việt Nam, từ Ủy ban Nhân dân tỉnh tới  tới Trung ương  Đảng, Bộ Chính trị, vẫn thay nhau đánh bóng 16 chữ vàng của quan hệ (họ  hy vọng) đời đời bền vững với Trung Quốc, còn tranh nhau dâng đất, dâng  rừng và biển cho đế quốc phương Bắc để đổi lấy hợp đồng béo bở, lấy địa  vị, chức quyền cho bản thân và gia đình họ. Càng ít hy vọng khi những di  thể đang biến thành cát buị của các liệt sĩ Việt Nam vẫn còn bị vùi  chôn ở đâu đó. Thanh danh của họ vẫn chưa được một lần nhắc đến bởi  những người có trách nhiệm đẩy họ đến kết cuộc bi thảm. Thảm thương và  nghịch lý hơn là, khi chính giới lãnh đạo này đã dành những đãi ngộ  trang trọng hơn nhiều cho thi hài binh sĩ Trung Quốc ngay trên mảnh đất  mà các liệt sĩ Việt Nam đã hy sinh để góp phần bảo vệ.
Chung cuộc, dù sự thật có được phơi bày nay mai hay  không, cách hành xử hèn hạ của Đảng và nhà cầm quyền CSVN như hiện nay  vẫn là bằng chứng rõ rệt và hùng hồn nhất cho sự phản bội của Đảng này  đối với dân tộc của mọi miền đất nước, với những oan hồn trong bao cuộc  chiến họ đã gây ra nhân danh độc lập chủ quyền của Việt Nam, và với  người dân trong nước còn vất vưởng lầm than, còn phải gánh chịu hậu quả  tàn độc khó lường trong tương lai vô định.
 

 
 
 
 
 
 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét