Mặc Lâm, phóng viên RFA
2010-07-28
Sau những cái chết liên tiếp của người dân do công an  gây nên, gia đình nạn nhân cũng như cả xã hội đã phản ứng mạnh mẽ. Vụ  biểu tình vừa diễn ra tại Bắc Giang là một hình thái ban đầu của sự tức  nước vỡ bờ.
Chính quyền xem thường luật pháp ...
Liệu hành động xem thường luật pháp của một số phần tử  xấu có phát xuất từ chính sách bao che mà lâu nay người dân đã quá chán  chường hay không?  
Sau khi hàng ngàn người dân tập trung trước trụ sở UBND  tỉnh Bắc Giang phản ứng mạnh mẽ trước cái chết tức tưởi của anh Nguyễn  Văn Khương bị công an đánh chết, báo chí nhà nước đồng loạt loan một tin  được phát ra từ TTXVN cho biết việc anh Khương chết do sức khỏe không  bình thường, trong bản tin có đoạn:
"Vụ việc được xác định như sau: khoảng 18 giờ ngày 23/7,  lực lượng tuần tra cảnh sát giao thông Công an huyện Tân Yên phát hiện  anh Nguyễn Văn Khương, 21 tuổi, quê xã Hồng Thái, huyện Việt Yên đi xe  máy biển kiểm soát 98M9-3894 chở chị Phạm Thị Ngoãn, 20 tuổi, quê xã Mỹ  Hà, huyện Lạng Giang (cùng tỉnh Bắc Giang ), có lỗi vi phạm an toàn giao  thông trên đường 398 thuộc địa phận thị trấn Cao Thượng, huyện Tân Yên.
 Thân nhân của anh Khương bên quan tài anh trước cửa UBND tỉnh Bắc Giang hôm 25/7/2010. Photo courtesy of TTXVA.com Thân nhân của anh Khương bên quan tài anh trước cửa UBND tỉnh Bắc Giang hôm 25/7/2010. Photo courtesy of TTXVA.com
Cơ quan cảnh sát điều tra Công an tỉnh và Viện kiểm sát  nhân dân tỉnh Bắc Giang đã tổ chức khám nghiệm hiện trường và tử thi.  Đến 2 giờ 30 ngày 24/7, công an bàn giao tử thi cho gia đình anh Khương  mai táng."
Bản tin này rõ ràng là cách tránh né dư luận, hay nói  khác đi cố ý bóp méo sự thật như những gì mà báo chí truyền thông được  gọi là lề phải từng làm trong nhiều năm qua trước những vụ có tính chất  nghiêm trọng. 
Không những bóp méo sự thật, bản tin còn cho thấy công  an huyện Tân Yên đã cố tình xóa dấu vết tội phạm khi ngang nhiên mổ tử  thi xét nghiệm mà không có mặt thân nhân người bị nạn. Tiến Sĩ Luật Cù  Huy Hà Vũ phân tích hành vi phạm pháp này như sau:
Phải khẳng định ngay cái việc một thanh niên chết  trong trụ sở công an Bắc Giang là một vụ mang tính hình sự đã. Mà đã là  một vụ hình sự thì dù ốm đau thậm chí là chết rồi thì phải được giải  quyết theo phương thức hình sự, đó là phải mời thân nhân của nạn nhân  trước khi làm bất kỳ hình thức gì. Kể cả trong tình trạng tắt thở rồi,  thì gia đình cũng cần phải có mặt. (Chỉ có) xóa dấu vết tội phạm thì mới  giải phẫu mà không có mặt gia đình nạn nhân!
Dưới cái nhìn của một nhà xã hội học, giáo sư Tương Lai nhận định về bài báo đăng trên các báo lề phải trong vụ này:
Những thông tin về Bắc Giang mà báo chí trong nước  cũng chỉ đưa một cách khiêm tốn. Tôi đọc trên VietnamNet thì thấy cái  cách chính quyền trả lời đối với báo chí xem ra không ổn. Cách đây hai  hôm tôi đọc trên BBC và tôi thấy những hình ảnh đó (người dân biểu tình ở  Bắc Giang) bản thân tôi cũng đặt ra những câu hỏi.
Với tư cách là một người nghiên cứu xã hội tôi cho  rằng đây là một vấn đề cần được đặt ra một cách nghiêm túc với bộ máy  lãnh đạo. Khi tôi nói bộ máy lãnh đạo tức là tôi muốn nói đảng và nhà  nước. Cả cái hệ thống chính trị mà lâu nay người ta vẫn nói: đảng lãnh  đạo, nhà nước quản lý, nhân dân làm chủ.
... nên người dân phẫn uất
Với số dân chúng tập trung một cách bất thường trước  cổng UBND tỉnh Bắc Giang xưa nay chưa từng xảy ra, báo chí loan tin này  cho rằng người dân bị các thành phần quá khích xúi dục, Luật sư Trần Lâm  nhận định:
Hiện nay tình hình bức xúc với công an, nhà nước bởi  vì người ta bị mất nhà mất cửa người ta kêu cứu không tới. Thế nhưng  công an cứ nghĩ rằng có một kẻ nào đó xúi giục để làm cho nó to chuyện  lên, làm cho trật tự nó xấu đi, làm cho chế độ xấu đi. 
Đối với Giáo sư Tương Lai, ông kể lại kinh nghiệm bản thân ông về việc này:
Những người dân không phải là ngẫu nhiên hay như  những ngôn từ trong các bài báo nói là do những phần tử cực đoan xúi  giục và họ đi biểu tình. Quá khích vì họ đập phá. Chuyện này tôi có một  thực tế, cách đây đã lâu hơn 10 năm rồi khi mà tôi với tư cách là một  nhà khoa học, xã hội học theo yêu cầu của thủ tướng Võ Văn Kiệt tôi về  nghiên cứu các vụ bạo động ở Thái Bình, Quỳnh Phụ thì tôi hiểu rõ người  dân họ hiền hòa và không bao giờ họ muốn nổi loạn, gây chuyện với chính  quyền cả. Chỉ có khi tức nước thì mới vỡ bờ mà thôi.
Bạo động do tức nước vỡ bờ cũng được Luật sư Trần Lâm kể lại từ những vụ khác xảy ra tại Thanh Hóa và Hà Đông, ông nói:
Mình phải hiểu tình hình hiện nay nó khẩn trương lắm  rồi ông ạ. Ở Thanh Hóa vừa bắn chết một thằng bé. Bắn chết thằng bé con  xong người ta vào phá nhà thằng chủ tịch. 
Thí dụ nhiều chuyện trong nước như thế này, người ta  mang cả ô tô công an người ta đập! Người ta đẩy ô tô xuống sông. Ở Hà  Đông cách đây ít tháng có chuyện một thằng bé con nó hơi quá đáng nên  công an giải tỏa đất đai bắt thằng bé lên ô tô. Thế là mấy chục bà cởi  truồng ra họ bao vây cái ô tô đó. Họ bảo nếu các anh không thả thằng bé  con chúng tôi sẽ lật đổ ô tô. Thế là công an phải thả ngay.
Các cơ quan hữu trách Việt Nam chưa có thói quen trả lời  báo chí một cách thẳng thắng để đưa tin nhanh chóng và trung thực một  vụ việc xảy ra. Vụ Bắc Giang cũng không ngoại lệ, khi chúng tôi cố gắng  liên lạc với công an tỉnh Bắc Giang để tìm thêm thông tin về vụ này thì  được ông Nguyễn Thanh Nghi, phó công an tỉnh Bắc Giang trả lời:
Tôi không trả lời qua điện thoại, vụ đó tôi không xử lý…
Cách giải quyết này không làm cho vấn đề được sáng tỏ  hơn mà càng làm cho người dân thấy công an và các cơ quan công quyền  đang cố tình bao che cho những kẻ phạm tội. Giáo sư Tương Lai, nhận định  việc giải quyết tận gốc rễ những bức xúc của người dân là trách nhiệm  của nhà nước và tùy thuộc cách giải quyết ấy người ta có thể biết những  người lãnh đạo của nhà nước ấy như thế nào, ông nói:
Thái độ của một nhà nước có trách nhiệm là một nhà  nước phải nghiêm túc xử lý. Cái chuyện cá biệt công an dùng bạo lực đánh  đập người dân đến tử vong, chuyện ấy dễ hiểu. Nhưng cái không dễ hiểu  nếu như nhà nước không trừng trị, và xem đó chỉ là một hoạt động bình  thường thì đấy là một nguy cơ, và nếu không xử lý thì nhất định nó sẽ  dẫn tới những bất ổn trong xã hội.
Người dân đang chờ đợi nhà nước chính thức có câu trả  lời về vụ giết người này. Trả lời đúng tinh thần luật pháp và trách  nhiệm, lúc ấy mới mong người dân tin tưởng trở lại vào hệ thống luật  pháp Việt nam hiện nay.
Dư luận phía sau những bài báo vừa được nhắc tới trông  đợi báo chí viết và đưa tin trung thực, nhanh chóng và khách quan hơn  trước bất cứ vụ án có nhân vật tai to mặt lớn nào đứng phía sau. Có như  thế báo chí mới đáng hãnh diện là phát huy quyền tự do ngôn luận, một  quyền quan trọng được hiến pháp Việt Nam bảo vệ.
 

 
 
 
 
 
 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét