Anne-Marie Brady - Journal of Democracy
Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc từ lâu đã bị mang hình ảnh xấu trên thế
giới và “quyền lực mềm” thì yếu kém. Hình ảnh tiêu cực về quốc gia này
gây trở ngại cho thế giới chấp nhận sự trổi dậy của một cường quốc Trung
Quốc. Vì giới lãnh đạo Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) muốn Trung Quốc
có “thể diện” trên diễn đàn quốc tế, họ đã đầu tư rất nhiều trong những
năm gần đây để làm tăng sự chấp nhận của thế giới.
Đảng Cộng sản Trung Quốc cho rằng thế giới bên ngoài có một hình ảnh méo mó về Trung
Quốc đương đại vì cách trình bày sai lệch của truyền thông Tây phương.
Liu Qibao, Trưởng Ban Tuyên Truyền Trung Ương ĐCSTQ, trong một bài viết
dài trên Guangming nhật báo tháng Năm 2014, lập luận là “Có những người
nhìn Trung Quốc qua kính màu. Họ nhìn quốc gia này qua qua lăng kính
‘thuyết Trung Quốc là mối đe dọa’, ‘thuyết cướp bóc tài nguyên’, ‘thuyết
Trung Quốc sẽ sụp đổ’. Một cuộc thăm dò của Gallup năm 2015 cho thấy là
50% người Mỹ trả lời thăm dò có cái nhìn “rất” hoặc “hầu như” không
thuận lợi về Trung Quốc. Cũng trong cùng thăm dò, 40% thừa nhận rằng sức
mạnh kinh tế của Trung Quốc là mối đe dọa trầm trọng. Đây không phải là
điều gì mới. Trong suốt 40 năm thăm dò của Gallup tại Hoa Kỳ, người trả
lời luôn bày tỏ cái nhìn tiêu cực về Trung Quốc.
Đảng Cộng sản Trung Quốc đã từ lâu xem việc thuyết phục và quản trị thông tin là những
ưu tiên hàng đầu của chính quyền. Họ dành khá nhiều tài lực cho chuyện
này và có một guồng máy rộng lớn để thực hiện các đề xướng tuyên truyền.
Truyền thông cổ điển và xuất bản chỉ là một khía cạnh của công tác
tuyên truyền nước ngoài. Trung Quốc đã học từ các quốc gia Tây Phương
cách kết hợp ngoại giao công chúng, ngoại giao văn hóa, game điện tử và
truyền thông xã hội vào công việc quản trị dư luận quần chúng.
Nhóm Tuyên Truyền Nước Ngoài thuộc Trung Ương ĐCSTQ, mà thành viên
bao gồm cán bộ cao cấp, trưởng ban các cơ quan truyền thông nhắm vào
nước ngoài, định ra chương trình tuyên truyền nước ngoài cho Trung Quốc.
Văn Phòng Trung Ương Tuyên Truyền Nước Ngoài (OFP) của ĐCSTQ, thường
được biết dưới tên gọi Văn Phòng Thông Tin Quốc Vụ Viện (SCIO), trông
nom việc tuyên tuyền hướng ra ngoài, điều hướng các công tác tuyên
truyền nước ngoài của các cơ quan chính quyền mà công việc có dính dáng
đến ngoại quốc. Văn phòng OFP-SCIO còn có trách nhiệm “làm sáng tỏ và
bác bỏ” những chuyện bị cấm tại Trung Quốc nhưng lại được truyền thông
ngoại quốc đưa tin. Văn Phòng thứ 5 của SCIO có trách nhiệm giữ an ninh
trên mạng internet tại Trung Quốc.
Ngoại giao văn hóa cho nước ngoài thì rơi vào phần vụ của Bộ Văn Hóa
và Giáo Dục và bao gồm những đề xướng như trao đổi văn hóa để làm tan
biến những thành kiến về Trung Quốc cùng lúc nuôi dưỡng các cảm nhận
nồng ấm về Trung Quốc. Bắc Kinh đã cổ võ cho việc học Hoa ngữ trên thế
giới từ cuối thập niên 80, hy vọng là những ai học Hoa ngữ sẽ có cảm
tình hơn với cách nhìn của Trung Quốc. Năm 2004, Trung Quốc mở ra Viện
Khổng Tử để dạy Hoa ngữ và văn hóa Trung Quốc tại các đại học khắp nơi
trên thế giới. Tính đến 2015 có tổng cộng 1.086 Viện Khổng Tử và lớp học
trên toàn thế giới. Viện Khổng Tử phải tuân theo luật pháp Trung Quốc
cũng như của nước chủ nhà; điều này có nghĩa là nhân viên của viện không
thể là thành viên Pháp Luân Công, hay cổ võ độc lập cho Đài Loan, Tân
Cương, hay Tây Tạng.
Quy mô và phạm vi đầu tư hàng năm của Trung Quốc vào các hoạt động
tuyên truyền nước ngoài quá lớn đến độ khó có thể ước đoán được ngân
sách. Các con số trưng dẫn đi từ 7 tỉ cho đến 10 tỉ đô la, nhưng các con
số này chỉ bao gồm tiền tài trợ cho truyền thông nhắm vào người ngoại
quốc ở nước ngoài. Chính quyền Trung Quốc tài trợ cho các hoạt động
tuyên truyền bằng nhiều cách. Năm 1992, Trung Quốc đánh thuế 3 phần trăm
“thuế kỹ nghệ tuyên truyền” vào các cơ sở kinh doanh kiếm lời. Quỹ này
dùng để tài trợ cho các hoạt động tuyên truyền mà không tạo ra tiền lời.
Bên cạnh nỗ lực tuyên truyền ở cấp quốc gia, mỗi tỉnh Trung Quốc có quỹ
riêng để quảng bá tỉnh họ với thế giới bên ngoài.
Hai đối tượng khán giả
Hoạt động tuyên truyền nước nhắm đến hai nhóm chính: Hoa Kiều và
người ngoại quốc. Người Đài Loan được phân loại vào nhóm nhỏ của Hoa
Kiều. Viên chức các sứ quán Trung Quốc trên thế giới huy động các phần
tử thân-Trung Quốc trong giới Hoa Kiều và giới ngoại quốc ưu tú trong
mỗi quốc gia, cùng lúc đó cô lập và chống đối những ai cổ võ cho Đài
Loan độc lập và những thành phần mà ĐCSTQ đánh giá là “chống Trung
Quốc”.
Việc tuyên truyền nhắm vào người Hoa ở hải ngoại có ba mục tiêu
chính: vô hiệu hóa các chống đối chế độ trong giới Hoa Kiều, gia tăng độ
ác cảm đối với các lực chống-Trung Quốc, và khuyến khích Hoa Kiều đầu
tư vào Trung Quốc. Nỗ lực tuyên truyền của Trung Quốc đã khá thành công
trong việc nuôi dưỡng dư luận quần chúng tích cực trong giới Hoa Kiều,
đặc biệt là thành phần di dân mới đến và làm yếu đi các nhóm chống đối
trong cộng đồng Hoa Kiều.
Tuyên truyền nhắm vào Hoa Kiều xuyên qua nhiều kênh truyền thông.
Chúng bao gồm báo chí, đài radio, truyền hình tiếng Hoa tại địa phương
(hải ngoại), cũng như Đài TV Trung Ương Trung Quốc (CCTV) phát đi kênh
số 4 nhắm đặc biệt vào người Hoa hải ngoại. Tân Hoa Xã (Xinhua) cung cấp
nội dung miễn phí cho các nguồn tin tiếng Hoa bên ngoài Trung Quốc, để
bảo đảm là quan điểm của Bắc Kinh được thịnh hành trong cộng đồng Hoa
Kiều. Trong thập niên vừa qua, Internet ngày càng trở nên một công cụ
hữu ích để tạo hậu thuẫn cho Trung Quốc trong giới Hoa Kiều. Các trang
web từ Trung Quốc bây giờ trở thành nguồn tin hàng đầu về tiếng Hoa và
tin tức liên hệ đến Trung Quốc cho giới Hoa Kiều.
Văn Phòng Sự Vụ Đài Loan, một cơ quan trực thuộc Quốc Vụ Viện, phối
hợp với các cơ cấu khác để lo về các hoạt động tuyên truyền liên quan
đến Đài Loan. Trung Quốc đầu tư rất nhiều vào các đài TV, radio, báo,
trang web tại lục địa Trung Quốc nhưng đặc biệt hướng về quần chúng Đài
Loan. Nỗ lực của Bắc Kinh nhằm để uốn nắn dư luận quần chúng ở Trung
Quốc và trên thế giới về những việc liên quan đến Đài Loan, và chặn bớt
tầm ảnh hưởng thương mại và chính trị của Đài Loan trên toàn cầu. Những
nỗ lực này rất thành công.
Trong hai mươi năm gần đây, mục tiêu chính của tuyên truyền nhắm vào
người ngoại quốc ở nước ngoài là gia tăng nhận thức về sự ổn định chính
trị, kinh tế và xã hội của Trung Quốc, và sự tăng trưởng kinh tế vượt
bực. Mặc dầu nỗ lực quảng bá về sức mạnh kinh tế có đạt kết quả, nỗ lực
để điều hướng cách nhìn của Tây phương về chính trị Trung Quốc thì lại
không khá.
Trung Quốc quảng bá thông điệp của họ ra ngoài qua nhiều ngõ truyền
thông, luôn cả các cơ quan đặt trụ sở tại Trung Quốc như China Daily
(Nhật báo), Beijing Review, CCTV, China Radio International, phiên bản
điện tử của People’s Daily, China.org, và Foreign Language Press.
Nỗ lực của ĐCSTQ để vẽ một hình ảnh quốc tế tích cực bao gồm hai
hướng đã dùng bấy lâu nay. Hướng thứ nhất là “dùng sức mạnh ngoại quốc
để quảng bá Trung Quốc”. Bắc Kinh xây dựng đối tác có lợi hỗ tương với
những nhân vật ngoại quốc có tiếng tăm có thể gây lợi thế về thương mại
hay chính trị cho Trung Quốc - chẳng hạn như cựu bộ trưởng ngoại giao
Hoa Kỳ Henry Kissinger hoặc cựu thủ tướng Anh Tony Blair. Mỗi quốc gia
hiện nay có một số nhân vật tiếng tăm được ĐCSTQ gọi là “Bạn của Trung
Quốc”. Những người bạn thời nay thường xuyên được các cơ quan thông tấn
yêu cầu có những bài viết tích cực cho truyền thông Trung Quốc và tham
dự vào những sự kiện hỗ trợ cho các đề xướng quyền lực mềm của Trung
Quốc. Chính quyền cũng thường xuyên tiếp đãi các phái đoàn nước ngoài
của “những nhân vật tiếng tăm” bằng các chuyến du lịch Trung Quốc được
nhà nước chi trả hoàn toàn, với hy vọng là khi về lại xứ sở, họ sẽ nói
tốt cho Trung Quốc.
Một hướng khác được thường dùng là “mượn tay báo giới ngoại quốc”.
Trong quá khứ việc này chính yếu là nỗ lực của giới chức tuyên truyền
gầy dựng mối quan hệ tốt với các ký giả ngoại quốc được đánh giá là thân
thiện về mặt chính trị với Trung Quốc. Đến giữa năm 2000, hướng này
được nới rộng để bao gồm luôn việc cài các bản tin của Trung Quốc vào
các tờ báo hàng đầu của ngoại quốc. Thí dụ như, mỗi tháng một lần tờ
Washington Post xuất bản một bản tin có trả tiền của tờ Nhật Báo Trung
Quốc (China Daily). Tương tự vậy, đài TV Trung Quốc (CCTV) và chương
trình Radio Quốc Tế của Trung Quốc cài đặt một số chương trình vào các
đài TV và radio ngoại ngữ của người ngoại quốc. Trong thời của Mao,
chiến lược này được gọi là “mượn thuyền ra biển”.
Năm 2000, CCTV khai trương kênh truyền hình vệ tinh CCTV 9 nhắm đến
giới ngoại quốc nói tiếng Anh. Năm 2004, họ bắt đầu phát thanh chương
trình tiếng Pháp và tiếng Tây Ban Nha, và khai trương lại dưới tên CCTV
International. Đài này có ý muốn sánh vai với đài CNN – là một cơ quan
truyền thông toàn cầu đưa tin suốt 24 tiếng đồng hồ mỗi ngày. Mặc dầu
nhà nước trợ cấp cho CCTV International khá nhiều tài lực, nhưng lại
không rộng rãi để cho phép đài có được biên tập độc lập, và vì thế làm
giảm mức độ hữu hiệu của nó.
Đầu năm 2009, Bắc Kinh tuyên bố là họ sẽ đầu tư 45 tỉ nhân dân tệ
(khoảng 7.25 tỉ đô la) vào các cơ quan truyền thông chính để củng cố và
đẩy mạnh các hoạt động đưa tin và có mặt trên toàn cầu. Trong chiến dịch
“đại tuyên truyền” này, Tân Hoa Xã gia tăng các văn phòng hải ngoại từ
100 lên 186. Trong cùng năm, tờ Toàn Cầu Thời Báo (Global Times - một tờ
báo phổ thông tập trung vào chuyện thế giới do Nhân Dân Nhật Báo làm
chủ) khai trương ấn bản tiếng Anh. CCTV International bắt đầu phát
chương trình tiếng Á-rập và tiếng Nga, và năm 2010 đổi tên lại thành
CCTV News. Đầu tư ào ạt của Trung Quốc vào các cơ quan truyền thông này
thu hút khá nhiều chú ý và tranh cãi của quốc tế. Nhưng chiến lược này
bây giờ bị các chuyên gia về truyền thông đại chúng Trung Quốc đánh giá
là một thất bại. Nếu độc giả ngoại quốc biết là một mẫu tin nào đó đến
từ nguồn truyền thông Trung Quốc, họ nhiều phần diễn giải tin đó là
“tuyên truyền” hơn là “tin”.
Thay đổi dưới thời Tập Cận Bình
Dưới thời Giang Trạch Dân (1989-2002) và Hồ Cẩm Đào (2002-2012) Trung
Quốc gia tăng các hoạt động tuyên truyền nước ngoài, dồn sức để cải
thiện hình ảnh đất nước đối với bên ngoài. Dưới thời Giang Trạch Dân,
đặc biệt là sau 1992, tuyên truyền nước ngoài tập trung chủ yếu vào việc
quảng bá kinh tế Trung Quốc và khuyến khích đầu tư và giao dịch nước
ngoài. Dưới thời Hồ Cẩm Đào, xây dựng “quyền lực mềm” là mục tiêu chính,
nhưng hình ảnh của Trung Quốc trên thế giới vẫn không cải thiện gì
nhiều. Thật vậy, thăm dò của Gallup cho thấy nó còn tệ hơn trong những
năm đó.
Vào tháng 11 năm 2012, Tập Cận Bình lên làm tổng bí thư của ĐCSTQ. So
với các vị tiền nhiệm, họ Tập tập trung vào tay ông ta một số lượng
quyền lực chưa từng thấy. Ông ta dùng quyền lực này để thúc đẩy một số
thay đổi quan trọng trong chính sách ngoại giao của Trung Quốc, kể cả
việc đẩy mạnh nỗ lực ảnh hưởng lên độc giả nước ngoài. Trong một bài
diễn văn tháng 8 năm 2013 tại Hội Nghị Quốc Gia về Tuyên Truyền và Công
Tác Tư Tưởng, họ Tập nói rằng để đáp ứng những động lực thay đổi toàn
cầu, “Trung Quốc phải phổ biến những tư tưởng mới và cách nhìn mới đến
các quốc gia đang phát triển.” Ông ta đồng thời nhấn mạnh nhu cầu của
Trung Quốc “củng cố việc đưa tin của truyền thông … dùng các phương pháp
sáng tạo để với xa … kể những câu chuyện Trung Quốc hay, và cổ vũ cho
quan điểm của Trung Quốc trên thế giới.”
Trong một buổi họp tháng Giêng năm 2014, họ Tập thúc đẩy gia tăng chi
tiêu để cổ vũ cho văn hóa Trung Quốc ở hải ngoài nhằm mục đích bành
trướng quyền lực mềm. Họ Tập bảo với các thành viên Bộ Chính Trị ĐCSTQ
rằng “Trung Quốc nên được mô tả như một quốc gia văn minh có một lịch sử
phong phú, đoàn kết sắc tộc với văn hóa đa dạng, và là một cường quốc
Đông phương với chính quyền tốt, một nền kinh tế phát triển, văn hóa
phát đạt, và cảnh quan đẹp. … Trung Quốc còn nên được biết đến như là
một quốc gia đứng đắn cổ xúy cho hòa bình và phát triển, gìn giữ công
bằng và công lý thế giới, đóng góp tích cực cho nhân loại, và là một
quốc gia xã hội chủ nghĩa cởi mở, thân thiện với thế giới, tràn đầy hy
vọng và sức sống.”
Tháng 8 năm 2014 họ Tập khởi động chiến lược mới quản trị truyền
thông. Ông bảo rằng Trung Quốc sẽ lập ra “truyền thông dòng chính loại
mới”, “uy quyền, có ảnh hưởng và tin cậy”. Trong chiến lược truyền thông
loại mới của họ Tập, sát nhập và mua lại các công ty là biện pháp cốt
cán để ảnh hưởng dư luận quần chúng ngoại quốc; truyền thông cổ điển và
truyền thông mới được nhập lại vào một hướng đa nền tảng. Khác với thời
Hồ Cẩm Đào, việc bành trướng truyền thông và tuyên truyền nước ngoài sẽ
lấy nguồn chi từ việc thành lập các đại công ty truyền thông và thương
mại hóa các công việc truyền thông. Truyền thông nhà nước Trung Quốc ít
nhận tài trợ kể từ thập niên 90, đa số được yêu cầu phải có lời, cùng
lúc phải tuân theo chỉ đạo tuyên truyền của ĐCSTQ. Vị thế đặc quyền của
họ trong thị trường Trung Quốc đã khiến cho truyền thông nhà nước có lời
vô cùng. Những thay đổi dưới họ Tập sẽ cho họ thêm nhiều tự do kinh tế,
và chỉ làm cho họ thêm lợi lộc.
Kể từ khi họ Tập tuyên bố đường hướng mới, nỗ lực tuyên truyền nước
ngoài của Trung Quốc mang một sắc thái mới đầy tự tin, khẳng định, khát
vọng. Hiện có nhiều chủ đề mới chiếm lấy công việc tuyên truyền nước
ngoài: “kể một câu chuyện Trung Quốc hay”, “Giấc Mơ Trung Quốc”, “phú
quốc, cường binh”.
Một mục tiêu quan trọng của việc tuyên truyền nước ngoài là “kể một
câu chuyện Trung Quốc hay”. Căn bản nó có nghĩa là đề cao với khán giả
toàn cầu một phiên bản chọn lọc của một nét văn hóa Trung Quốc truyền
thống. Các Viện Khổng Tử, các trung tâm văn hóa Trung Quốc, lễ hội và
những phương tiện chính yếu cho loại tuyên truyền này.
Tuyên truyền nước ngoài tập trung vào việc đề cao “Giấc Mơ Trung
Quốc” thường làm nổi bật các cơ hội hợp tác kinh tế, nhấn mạnh khía cạnh
đối tác và phát triển. Một cơ hội điển hình là dự án Con Đường Tơ Lụa
Mới. Theo Peng Guangqian, phó tổng thư ký của Hội Đồng An Ninh Quốc Gia
của Trung Quốc, chính sách Con Đường Tơ Lụa Mới “vượt lên trên ý thức
hệ”. Tương phản với chính sách đối đầu của những năm Chiến Tranh Lạnh,
chính sách của Con Đường Tơ Lụa Mới chú trọng vào hợp tác kinh tế.
Chúng còn nhằm thiết lập các chuẩn mực mới trong quan hệ quốc tế, với
mục tiêu tạo ra những “cộng đồng của lợi ích” và “cộng đồng của vận
mệnh” để giúp chấm dứt chẳng những tình trạng quốc gia lớn hùng mạnh
hiếp đáp quốc gia nhỏ yếu mà còn chấm dứt “tất cả những bất bình đẳng về
kinh tế và chính trị khác của trật tự thế giới cũ”.
Chủ đề lớn cuối cùng của tuyên truyền nước ngoài dưới thời họ Tập là
“phú quốc, cường binh” (nước giàu, quân đội mạnh). Tuyên truyền quân sự
của Trung Quốc, cứng rắn trong tiếng Hoa, nhưng mềm mỏng hơn trong tiếng
Anh và các ngoại ngữ khác. Thông điệp được phát ngôn nhân có thẩm quyền
của Quân Đội Giải Phóng Nhân Dân đưa ra và nhắm đến cả hai đối tượng
nội địa và nước ngoài. Trong tiếng Hoa thì tuyên truyền quân sự chú
trọng vào sự sẵn sàng chiến đấu để bảo vệ lợi ích đất nước. Trong các
thứ tiếng khác thì tuyên truyền nhấn mạnh đến ước vọng của Trung Quốc
trổi dậy hòa bình thành một cường quốc quốc tế.
Mở rộng tầm ảnh hưởng văn hóa Trung Quốc
Trung Quốc hiện thời dự tính mở rộng thêm số lượng Viện Khổng Tử và
các lớp học trên toàn cầu và gia tăng lượng học bổng và chương trình
nghiên cứu của Viện Khổng Tử. Chính quyền cũng dành ra một khoản tiền
thật lớn để thành lập 50 hoặc nhiều hơn trung tâm văn hóa quốc tế cho
đến 2020 và có các dự án để triển lãm văn chương, nghệ thuật, âm nhạc và
phim ảnh của Trung Quốc với thế giới. Trung Quốc đẩy mạnh việc gọi “Tết
Trung Quốc” thay vì “Tết Âm Lịch”, tổ chức 900 sự việc trên 119 quốc
gia trong năm 2015, trong khi đó năm 2010 chỉ có 65 sự việc trên 42 quốc
gia.
Trung Quốc cũng tuyên bố là sẽ đầu tư khá nhiều vào các think tank
tại Trung Quốc và ở nước ngoài, thành lập hơn 100 cơ sở mới trong vòng
vài năm tới. Trong năm 2015, Trung Quốc khai trương think tank ngoại
quốc đầu tiên - Viện Nghiên Cứu Trung-Mỹ tại Washington DC, chú trọng
nhiều về thời sự hàng hải và hợp tác Mỹ-Trung. Think tank này được tài
trợ bởi Viện Quốc Gia Nghiên Cứu Về Nam Hải của Trung Quốc. Buổi khai
trương có sự tham dự của Henry Kissinger.
Trong hai năm vừa qua, China Daily, Beijing Review, CCTV
International, Xinhua, và China Radio International tiếp tục mở rộng và
gia tăng “bản địa hóa” - tức là mướn nhiều nhân viên truyền thông người
ngoại quốc nhưng vẫn nắm kiểm soát biên tập. CCTV News mở chi nhánh ở
Washington và Nairobi. Chương trình phát ra được luân phiên giữa studio
chính tại Bắc Kinh và các studio ở Washington và Nairobi. Chương trình
mới có chất lượng kỹ thuật cao. Nhưng cũng như trong quá khứ, các tin
tức liên quan đến Trung Quốc phải tuân thủ theo những dặn dò từ Văn
Phòng Tuyên Truyền Nước Ngoài của ĐCSTQ. CCTV News đã thực hiện một số
chương trình có chiều sâu về các sự kiện quốc tế kể từ khi đổi thương
hiệu, nhưng khi đụng đến việc tường thuật liên quan đến Trung Quốc, vẫn
chú trọng đến “tuyên truyền tích cực”. Khi không dám đụng đến các vấn đề
nhạy cảm chính trị tại Trung Quốc, chương trình của đài thường không
đạt tiêu chuẩn tin tức. Việc đưa tin qua loa về vụ nổ kho hóa học ở
Tianjin vào tháng 8 năm 2015 là một điển hình.
Một phần khác của chiến lược truyền thông loại mới của họ Tập là hợp
tác với truyền thông ngoại quốc để làm phim ảnh và tài liệu thân Trung
Quốc. Trong năm 2015 có một loạt phim tài liệu do Trung Quốc & Hàn
Quốc hợp tác thực hiện mang tên “Siêu Trung Quốc” (Super China) rất ăn
khách trên đài TV Nam Hàn. Các công ty Trung Quốc có quan hệ thân cận
với Bắc Kinh đang đầu tư vào các phim do Hollywood sản suất. Kết quả là
một số phim Hollywood gần đây (thí dụ như phim Trainwreck [Trật Đường
Rầy Xe Lửa]) nhét thêm vào những điểm thân Trung Quốc trong khi đó những
phim khác (như Iron Man 3 trong năm 2013) thì xóa đi những điểm trong
cốt chuyện xúc phạm đến ĐCSTQ.
Một thay đổi quan trọng dưới chính sách của họ Tập là các hoạt động
tuyên truyền nước ngoài ngày càng được tiến hành như các dịch vụ kinh
doanh. Theo trưởng ban tuyên truyền Liu Qibao, “Kinh nghiệm cho thấy là
khi các sản phẩm văn hóa Trung Quốc ’bán ra’ thì tốt hơn là ’gửi ra’”.
Các cơ quan văn hóa của nhà nước do đó lên kế hoạch để thu mua một cách
có chiến lược những công ty văn hóa Tây Phương thích hợp. Lối chơi chữ
từ câu “mượn thuyền ra biển”, ông Liu gọi kế hoạch trên là “mua thuyền”.
Những tiến triển này xảy ra cùng lúc với việc nhà nước đàn áp đối
kháng chính trị và phát động chiến dịch bài trừ tham nhũng gay gắt. Nhà
nước đồng thời kiểm soát chặt hơn truyền thông, xã hội dân sự, sinh
viên, trí thức, và viên chức chính quyền, do đó áp lực nhiều hơn lên các
công dân Trung Quốc có quan hệ hải ngoại phải theo đường lối của đảng
và “hát cùng nhịp” khi nói chuyện với thế giới bên ngoài. Họ Tập đang
tìm cách xiết chặt môi trường thông tin tại Trung Quốc để ủng hộ ĐCSTQ,
và tác động lên cách thức Trung Quốc được đề cao và đón nhận trên thế
giới là một phần của chiến lược này.
Cho đến nay, các nỗ lực đáng kể của Trung Quốc để hiện đại hóa guồng
máy tuyên truyền nước ngoài chỉ đạt được một phần kết quả trong việc làm
thay đổi dư luận quần chúng quốc tế. Nỗ lực của ĐCSTQ nâng cao nhận
thức toàn cầu về những thay đổi kinh tế của Trung Quốc có hiệu quả, cũng
như nỗ lực để định hướng những trao đổi về Đài Loan. Quan điểm của
Trung Quốc được truyền đạt chính xác trong giới truyền thông Hoa Kiều.
Trong khi đó, như các thăm dò và nghiên cứu khác cho thấy, nỗ lực của
ĐCSTQ để cải thiện cảm nhận của người ngoại quốc về tình hình chính trị
nội địa Trung Quốc và vai trò của Trung Quốc trên diễn đàn quốc tế cho
đến nay hầu như thất bại, không ảnh hưởng được đối tượng này. Trên đường
dài, chiến dịch mới “mua thuyền” - tiếp thu các cơ quan truyền thông và
văn hóa Tây Phương - có thể là cách hữu hiệu nhất để cải thiện “thể
diện quốc tế” của Trung Quốc và dằn bớt những tranh cãi quốc tế về các
vấn đề liên quan đến Trung Quốc.
Bà Anne-Marie Brady là giáo sư về khoa học chính trị tại Đại Học
Canterbury, Tân Tây Lan, hiện là nghiên cứu gia tại Trung Tâm Woodrow
Wilson, Washington DC và Viện Chính Sách Trung Quốc thuộc Đại Học
Nottingham, Anh Quốc. Bà viết nhiều sách, trong đó có cuốn Quảng Cáo Cho
Độc Tài: Tuyên Truyền và Công Tác Tư Tưởng tại Trung Quốc Đương Đại
(2009).
Hoàng Thuyên lược dịch
Nguồn: Journal of Democracy
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét