Phạm Nhật Bình
Việt Nam tuy là một nước nhỏ nhưng được mô tả có cả một “rừng luật”.
Trong đó Bộ luật hình sự là một bộ luật được đánh giá là rừng rú và khắc
nghiệt nhất với những điều 79 tội “Tuyên truyền chống nhà nước”, 88 “Âm
mưu lật đổ chính quyền”, 84 “Khủng bố chống chính quyền nhân dân”…và vô
vàn những điều luật phi lý khác. Trong suốt một thời gian dài, chế độ
độc tài tại Việt Nam xử dụng bộ luật hình sự cùng với các công cụ đàn áp
khác gồm công an, toà án và nhà tù, như các vũ khí để đàn áp những
người yêu nước, hầu bảo vệ thể chế độc đảng.
Hàng trăm nhà hoạt động ôn hòa bất đồng chính kiến, những bloggers,
những nhà báo tự do chỉ dùng ngòi bút đòi tự do ngôn luận, chỉ ra những
thực tế của đất nước, thực trạng của xã hội, những yếu kém trong cung
cách quản lý đất nước, đều bị nhà nước tìm cách tống vô tù bằng các tôi
danh gán ghép: “tuyên truyền chống nhà nước” hoặc “âm mưu lật đổ chính
quyền”.
Dưới áp lực của các cơ quan nhân quyền quốc tế và các chính phủ dân
chủ Tây phương, nhất là đòi hỏi mạnh mẽ của phong trào đấu tranh trong
nước, Hà Nội bị buộc phải làm công việc gọi là cải cách luật pháp. Do đó
mới đây, tại phiên họp thảo luận về Bộ luật hình sự (sửa đổi) ngày
14/9, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng và nhiều đại biểu khác cho
rằng, “bộ luật này hết sức quan trọng, có ảnh hưởng tới sự sống của
người dân, tức là ảnh hưởng tới quyền con người, do đó phải quy định
thật chi tiết”.
Thật khôi hài và chua chát khi nghe nhận định của chủ tịch Quốc hội
đồng thời cũng là lời thú nhận trong bao lâu nay, quyền con người ở Việt
Nam bị chà đạp bởi những điều luật được suy diễn rất mơ hồ và vô luật
pháp. Nay điều ấy được ông Nguyễn Sinh Hùng diễn tả bằng hai chữ ngắn
ngủn “ảnh hưởng” vô thưởng vô phạt.
Ông Hùng cũng tỏ ra quan tâm đến quyền con người khi nêu ra thí dụ về
tội “tuyên truyền chống phá nhà nước” và “yêu cầu phải nói rõ” các hành
vi thế nào là chống phá nhà nước. Đối với chế độ, đây là một trọng tội
quy định trong Điều 88 của Bộ luật hình sự, khi được xem là “đặc biệt
nghiêm trọng” có thể bị phạt tù từ 10 năm đến 20 năm.
Khi ông Nguyễn Sinh Hùng “yêu cầu phải nói rõ” thế nào là chống phá
nhà nước, mặc nhiên ông thừa nhận Điều 88 này rất mơ hồ, nhưng luôn luôn
được tùy tiện xử dụng để kết án những nhà bất đồng chính kiến với những
bản án hết sức nặng nề.
Theo ông Brad Adams, giám đốc Á châu của Tổ chức Theo dõi Nhân quyền
(Human Rights Watch), thì "chính phủ Việt Nam đã nhiều lần từ chối không
chịu sửa đổi hoặc rút lại những điều khoản về an ninh quốc gia trong bộ
hình luật, như điều khoản 88, kết tội những người đối lập ôn hoà và
tiếp tục dùng điều luật này để bắt những người chỉ trích phải im tiếng".
Cũng thật rõ ràng khi trong một cuộc phỏng vấn của Đài RFA, một số
thanh niên trẻ trong nước cho rằng "Điều 88 rất mơ hồ, thiếu minh bạch
chỉ có lợi cho Đảng và nhà nước".
Ông Nguyễn Sinh Hùng không dừng lại những lời lừa dối bằng lớp sơn
cải cách luật pháp, mà còn nói thêm “Tôi nói thật là ta phát biểu nhiều
khi cũng vi phạm, (cũng) bắt cũng được đấy…Muốn bắt ai thì bắt, đâu có
được”. Chính ông cũng thừa biết chế độ đã biết bao lần “muốn bắt ai thì
cứ bắt” vì đó là quy luật "thà bắt lầm còn hơn bỏ sót" của những chế độ
công an trị như Việt Nam. Nhưng ông cứ nói cho sướng miệng trước diễn
đàn do đảng làm chủ.
Một danh sách dài những người đấu tranh ôn hòa đã bị gán ghép tội
danh, bị tống vô tù nhiều năm minh chứng cho người ta thấy bản chất của
một chế độ chỉ tồn tại bằng hành vi bạo lực và khủng bố người dân. Chẳng
những muốn bắt ai thì bắt, mà công an của đảng còn có toàn quyền “muốn
đánh ai thì đánh”… Những trận đòn tàn bạo trong thời gian nhiều năm qua
của công an phối hợp với côn đồ đã giáng xuống đầu những công dân không
có tấc sắt trong tay. Gần đây nhất ngày 28/8/2015 tại Lâm Đồng, mà nạn
nhân là những người bạn đến thăm anh Trần Minh Nhật mới mãn hạn tù.
Trong một vấn đề khác, ông Nguyễn Sinh Hùng sau khi nghe báo cáo dự
thảo Nghị định quản lý thiết bị y tế, cũng đã hùng hổ phát biểu kèm theo
cảnh báo rằng "không có phí phiếc gì đâu đấy"… Và ra lệnh Bộ Y tế phải
“thực hiện theo Luật đầu tư, tức là mọi người có quyền tự do kinh doanh
các ngành nghề mà pháp luật không cấm”. Tuy “Không có phí phiếc gì đâu
đấy” nhưng cũng chính ông phải “kêu trời” khi biết một con gà khi tới
tay người tiêu thụ đã gánh 14 loại phí và lệ phí! Hoặc nông dân phải
cõng hơn 1000 loại phí. Lúc ấy chủ tịch Nguyễn Sinh Hùng đã làm gì trong
cái quốc hội đảng cử dân bầu của ông? Ông chẳng làm gì được cả, ngoài
những lời hô hào suông.
Người ta có thể đặt câu hỏi vì sao ông Chủ tịch Nguyễn Sinh Hùng
trước quốc hội lần này lại tỏ ra “bức xúc” đến thế? Vốn là một quốc hội
lấy việc gật đầu và ngậm miệng ăn tiền làm chủ trương lớn, liệu cơ quan
trang trí này của đảng có được chút ảnh hưởng nào trong cải cách, sửa
đổi luật pháp? Khi mà chính ông bộ trưởng tư pháp Nguyễn Bắc Son nói
rằng, luật tự do báo chí phải thông qua Bộ Chính trị, và mặc dù đã trình
trung ương cho ý kiến hai lần rồi, nhưng khi quốc hội thảo luận về luật
báo chí cũng chưa được phê duyệt chính thức.
Ai cũng biết để thi hành việc cưỡng bách người dân cúi đầu dưới quyền
thống trị của chế độ độc tài, luật lệ của chế độ không bao giờ diễn tả
đầy đủ và minh bạch tội trạng như trong thể chế dân chủ truyền thống. Vì
lẽ làm như thế, công an côn đồ không còn quyền tùy tiện bắt bất cứ ai
và chế độ độc tài khó ra tay đàn áp những thành phần đối lập, bất đồng
chính kiến. Chế độ độc tài chỉ có thể tồn tại trong sự mờ ám và gian dối
như mọi người đều biết.
Những lời phát biểu hùng hồn của Nguyễn Sinh Hùng trước quốc hội
chẳng qua chỉ muốn tạo sự chú ý của dư luận nhằm mục đích chuẩn bị cho
sự về hưu của ông. Trong những ngày tháng sắp tới khi đại hội đảng lần
thứ 12 khai diễn năm 2016, đây là kiểu dọn đường rút lui tỏ ra khôn
ngoan của những lãnh đạo sắp đi vào quên lãng. Họ muốn lưu lại một chút
gì đó thơm tho nhưng tiếc thay lại phun ra những lời vô tích sự khó
ngửi.
Suy ra bây giờ chủ tịch sắp về hưu thì chỉ mới nói như vậy. Nhưng
chắc chắn khi đã thực sự có cái sổ hưu trong tay và không còn quyền lực,
ông ta sẽ còn nhiều câu nói hay hơn nữa.
Cải cách hay sửa đổi luật pháp không nằm trong những lời nói hay hô
hào suông như chiếc loa phường đầu ngõ. Mà nó phải nằm trong việc thực
hiện cải cách căn bản sâu rộng nhất, hoặc thay đổi hẳn cả một thể chế đã
mục nát từ trên xuống dưới.
Cho nên có thể khẳng định, đừng tin những gì Nguyễn Sinh Hùng nói vì
đó chỉ là những lời nói dối theo đúng phong cách người cộng sản sắp về
chiều!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét