Vi Đức Hồi
Gần đây dư luận trong và ngoài nước khá quan tâm đến tuyên bố của Đại
sứ hợp chủng quốc Hoa kỳ tại Việt Nam Ông Ted Osius trong cuộc họp báo
chuyên đề về quan hệ Việt-Mỹ qua chuyến viếng thăm của Tổng bí thư đảng
cộng sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng.
Trả lời câu hỏi: Mỹ có chương trình gì để thay đổi hệ thống chính
quyền Việt Nam? Ông Osius tuyên bố: “Đó không phải là chính sách của Mỹ,
mà chính sách của Mỹ là tôn trọng sự khác biệt trong hệ thống chính trị
của các nước khác”. Tuyên bố trên của đại diện chính phủ Hoa Kỳ tại
Việt nam, đã gây sự phản ứng khác nhau. Giới cầm quyền cộng sản Việt Nam
tỏ ra rất hài lòng cho đây là thắng lợi của chuyến viếng thăm Ngyễn Phú
Trọng đem lại, báo chí lề phải của đảng đưa những trang, tít quảng bá
như là một thành công lớn có tính lịch sử. Và coi đây như một khẳng định
sự hiện hữu khách quan của thể chế độc tài đảng trị trên chính trường
thế giới. Ở một phương diện khác, dư luân cũng tỏ ra thất vọng với tuyên
bố của chính phủ Hoa kỳ trong vai trò chi phối của một cường quốc thế
giới.
Thật ra tuyên bố trên của chính phủ Hoa Kỳ chẳng có gì mới lạ. Tôn
trọng thể chế chính trị của mỗi nước, không can thiệp vào công việc nội
bộ của nhau, bình đẳng đôi bên cùng có lợi là tuyên bố của bất cứ một
quốc gia nào trong công tác đối ngoại của mình. Ông Osius cũng như bao
nhà ngoại giao khác của Mỹ đã từng tuyên bố, nó không hề chứa đựng yếu
tố nào làm cho giới cầm quyền Hà nội hồ hởi tung hô, cũng không hề hàm
chứa yếu tố nào làm cho phong trào dân chủ Việt nam tỏ ra thất vọng.
Nhìn lại các nước độc tài điển hình như Cuba, Bắc Triều tiên, chính
sách cấm vận của Mỹ và các nước phương tây trong nhiều thập niên qua đã
không làm cho chế độ độc tài ở các nước này sụp đổ, vì chẳng một nhà độc
tài nào tự nguyện từ bỏ quyền lực, trái lại họ chú tâm củng cố chế độ
để sự độc tài ngày càng trầm trọng hơn. Nhà tù nhiều hơn trường học,
cảnh sát, quân đội được biên chế hùng hậu để bảo vệ chế độ, biên giới
trở thành vùng cấm, mặc sức cho những chế độ đó đưa ra các chính sách để
củng cố nền độc tài, bưng bít thông tin, nhồi sọ ngu dân; thậm chí thảm
sát người dân mà không cần quan tâm đến phản ứng của thế giới bên
ngoài. Xét cho cùng thì chỉ người dân là cùng cực do hậu quả của cấm
vận, trong khi tầng lớp cầm quyền ăn trên, nằm trốc chẳng khác gì vua
chúa ngày xưa.
Thể chế độc tài luôn đối lập với nền dân chủ, văn minh. Chính sách mở
cửa hội nhập là hiểm họa cho giới cầm quyền độc tài cộng sản, vì nó tạo
cơ hội cho người dân tiếp cận tự do, hình thành ý thức dân chủ, làm
tiền đề cho cuộc cách mạng dân chủ nhân quyền thành công. Tuy vậy, nhà
cầm quyền độc tải cộng sản vẫn bắt buộc phải mở cửa hội nhập để cứu nguy
cho nền kinh tế lụn bại, vì kinh tế lụn bại sẽ dẫn đến sụp đổ.
Chính sách ngoại giao của Hoa Kỳ đặt trên ba nền tảng: tiếp cận giao
thương, hợp tác an ninh và cổ võ nhân quyền, dân chủ. Tuỳ theo mối quan
hệ với từng nước và tuỳ theo tình hình, Hoa Kỳ có những chính sách chú
trọng vào ba nền tảng đó với những mức độ khác nhau để phục vụ quyền lợi
của Hoa Kỳ. Vì thế, tôn trọng thể chế chính trị của nước khác và áp
dụng những nguyên tắc, chính sách ngoại giao như vừa kể là cách tạo ảnh
hưởng của Hoa Kỳ đối với các quốc gia trên thế giới. Chỉ có cách tiếp
cận thì mới có cơ hội chi phối, điều chỉnh, gây ảnh hưởng đến các nước
độc tài. Đầu tháng 7 vừa qua, trong bài diễn văn nhân dịp tái mở cửa các
toà đại sứ Hoa Kỳ và Cuba sau khi nối lại bang giao, tổng thống Obama
đã nhấn mạnh về tầm quan trọng của sự tiếp cận hầu tạo ảnh hưởng của Hoa
Kỳ.
Sự lạ lùng đến ngạc nhiên khi giới cầm quyền Hà nội tỏ ra hả dạ về
tuyên bố của lời nói trên của chính phủ Mỹ. Có thể đây chỉ là động thái
của phe nhóm trong giới cầm quyền cộng sản Việt nam đang cố tạo dáng cho
Nguyễn Phú Trọng và phe nhóm của mình chuẩn bị hành trang để tiến đến
đại hội đảng toàn quốc sắp tới. Tuy nhiên trong phần cuối cuộc họp báo,
đại sứ Mỹ đã đưa cho Hà nội một thông điệp rất rõ ràng rằng: “ Một trong
những điều kiện để hoàn tất việc đàm phán hiệp định đối tác xuyên thái
bình dương (TPP), Việt Nam phải chấp nhận tuân thủ các tiêu chuẩn lao
động của quốc tế, những tiêu chuẩn đó sẽ bao gồm cho phép sự tự do thành
lập các nghiệp đoàn và tự do hội họp” . Như vậy có thể khẳng định là
lập trường của Mỹ không có gì thay đổi. Họ hướng vào những vấn đề lớn,
những vấn đề mang tầm chiến lược. Một nước Việt Nam có được việc tự do
lập hội, mà trước tiên có nghiệp đoàn độc lập để bảo vệ quyền lợi ích
của người lao động thì đây là bước tiến mang tầm vóc lịch sử. Xét cho
cùng, đó chính là một trong những yếu tố cốt lõi để tiến đến dân chủ.
Như đã trình bày ở trên về những chính sách dựa trên ba nền tảng
ngoại giao của Hoa Kỳ; ở đây là nền tảng giao thương (TTP) và nền tảng
nhân quyền. Người Việt Nam có câu “lạt mềm buộc chặt” diễn tả trường hợp
này.
Vi Đúc Hồi
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét