Không chỉ tôi mà tất cả mọi người Việt
Nam ở tầm tuổi 60-70. Chúng ta bị sinh “nhầm thế kỷ”, lớn lên trong
nghèo đói, lạc hậu và bom đạn chiến tranh. Chúng ta đổ xương máu cho
đcs, chúng ta lăn lộn ngoài chiến hào, nơi rừng sâu núi thẳm; đến giờ
đồng đội chúng ta đang ăn bằng chân, đi bằng hai tay trong các trại
thương binh. Rồi chúng ta trải qua những năm dài triền miên trong hậu
quả chiến tranh và thời kỳ bao cấp-bế quan toả cảng... Cái đói và cái
rét, bệnh tật và xếp hàng, đánh cãi chửi nhau, gầm gè nhau như những con
vật để chờ một lượng nhỏ nhu yếu phẩm hàng tháng trong sổ tem phiếu...
Có người đói quá mà chết hoặc tìm đến cái chết để giải thoát cho bản
thân và gia đình... Số đông người khác như chúng ta sống được vì hy vọng
một cuộc sống khác ở tương lai rất gần kề.
Bây giờ, sau nửa đời người chúng ta không còn phải lo nhiều về cái đói và cái rét thì chúng ta phải lo sang những cái khác. Chúng ta lo gặp ông nọ bà kia để “xin” để “chạy” cho một chữ ký hoặc con dấu, lo con em chúng ta mắc vào ma tuý hoặc đĩ điếm, lo chúng đánh nhau bị lột đồ lót, lo học xong không tìm được việc làm. Chúng ta còn lo nhiều cái to tát hơn nữa, lo bị bọn trộm cướp giết cả nhà, lo đi trên cầu sắp sập, lo ra đường bị chúng đâm vào xe mình mà mình phải đền, lo vào bệnh viện bị chết. Càng lo càng phải “chạy”, lo bị ông này ông nọ trù dập, trừ lương. Càng lo càng phải “chạy”. Nhiều lúc nghĩ lại thấy từ tư tưởng, nhân cách đến hành vi không đúng là của mình. Biết tại sao rồi mà vẫn Mặc Kệ Nó, cam lòng chờ ngày nằm xuống.
Dù ai có vị trí cao trong xã hội, nếu còn nằm trong khối hồng quần, không tránh khỏi những cái lo chồng chất đã kéo dài gần hết cuộc đời - NHỮNG CÁI LO CỦA CON VẬT.
Hãy nhìn sang các nước khác và đặt câu hỏi: Tại sao dân nước họ chấm dứt được những cái lo tầm thường, cái lo của người hạ đẳng sớm như vậy mà người Việt Nam ta thì không?
Hãy nhìn sang các nước khác để biết chúng ta đã kéo dài đời sống con vật - người gần hết cuộc đời.
Cuộc đời thật ngắn, nhất là khi ta đã vào tuổi 60-70.
Cuộc đời thật quý bởi vì trong hàng tỉ hạt bụi mới có một lượng hạt bụi nào đó tạo ra chúng ta. Nếu tôi chết lúc này cuộc đời tôi kết thúc như một con vật.
Nếu tôi sống thêm 20-30 năm nữa mà tôi không nghĩ cách làm thay đổi cuộc sống của tôi chung hướng với cuộc sống cộng đồng, tôi cũng sẽ chết như một con vật.
Nguồn: FB Nguyễn Xuân Nghĩa
Bây giờ, sau nửa đời người chúng ta không còn phải lo nhiều về cái đói và cái rét thì chúng ta phải lo sang những cái khác. Chúng ta lo gặp ông nọ bà kia để “xin” để “chạy” cho một chữ ký hoặc con dấu, lo con em chúng ta mắc vào ma tuý hoặc đĩ điếm, lo chúng đánh nhau bị lột đồ lót, lo học xong không tìm được việc làm. Chúng ta còn lo nhiều cái to tát hơn nữa, lo bị bọn trộm cướp giết cả nhà, lo đi trên cầu sắp sập, lo ra đường bị chúng đâm vào xe mình mà mình phải đền, lo vào bệnh viện bị chết. Càng lo càng phải “chạy”, lo bị ông này ông nọ trù dập, trừ lương. Càng lo càng phải “chạy”. Nhiều lúc nghĩ lại thấy từ tư tưởng, nhân cách đến hành vi không đúng là của mình. Biết tại sao rồi mà vẫn Mặc Kệ Nó, cam lòng chờ ngày nằm xuống.
Dù ai có vị trí cao trong xã hội, nếu còn nằm trong khối hồng quần, không tránh khỏi những cái lo chồng chất đã kéo dài gần hết cuộc đời - NHỮNG CÁI LO CỦA CON VẬT.
Hãy nhìn sang các nước khác và đặt câu hỏi: Tại sao dân nước họ chấm dứt được những cái lo tầm thường, cái lo của người hạ đẳng sớm như vậy mà người Việt Nam ta thì không?
Hãy nhìn sang các nước khác để biết chúng ta đã kéo dài đời sống con vật - người gần hết cuộc đời.
Cuộc đời thật ngắn, nhất là khi ta đã vào tuổi 60-70.
Cuộc đời thật quý bởi vì trong hàng tỉ hạt bụi mới có một lượng hạt bụi nào đó tạo ra chúng ta. Nếu tôi chết lúc này cuộc đời tôi kết thúc như một con vật.
Nếu tôi sống thêm 20-30 năm nữa mà tôi không nghĩ cách làm thay đổi cuộc sống của tôi chung hướng với cuộc sống cộng đồng, tôi cũng sẽ chết như một con vật.
Nguồn: FB Nguyễn Xuân Nghĩa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét