Peter Berger - The American Interest
Tạp chí The Economist số ra ngày 25 tháng Bảy có hai bài báo
về tôn giáo tại Trung Quốc. Hai bài này nên đọc trong bối cảnh Tập Cận
Bình thâu tóm quyền hành chỉ trong vòng vài năm với những chức vị quan
trọng nhất – Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản Trung Quốc (2012), Chủ Tịch Nhà
Nước (2013), Chủ Tịch Ủy Ban Quân Sự Trung Ương (2013). Chỉ còn thiếu có
mỗi tước vị Hoàng Đế Trung Quốc!
Bài báo thứ nhất của The Economist nói về gia tăng sự sùng bái
Khổng Tử, nhất là quanh đền thờ Khổng Tử ở Khúc Phụ tỉnh Sơn Đông.
Trước đó nhà cầm quyền Trung Quốc xem Khổng Giáo, Khổng Học là tư tưởng
phản động mà cao điểm là cuộc Cách Mạng Văn Hóa dưới thời Mao Trạch
Đông. Đến nay thì nhà cầm quyền Trung Quốc lại xoay chiều ôm chầm lấy
Khổng Tử. Tập Cận Bình tán thành việc này rất rõ ràng trong một câu nói
được khắc ghi lên bài vị trong đền thờ họ Khổng: “Trong việc truyền bá
Khổng Học khắp nơi trên thế giới, Trung Quốc phải quyết liệt bảo vệ
quyền lên tiếng của mình.” Năm 2014, Tập Cận Bình triệu tập một phiên
họp của Bộ Chính Trị để học tập “văn hóa truyền thống Trung Quốc” (được
hiểu là văn hóa Khổng Giáo). Kể từ đó các viên chức của Đảng phải ráng
sức mà chứng minh cho thấy có mối liên quan chặt chẽ giữa Khổng Học và
thuyết Mác-xít. Trung Quốc cũng chi tiền để thiết lập nhiều Học Viện
Khổng Tử trên danh nghĩa là dạy tiếng Hoa nhưng đồng thời cũng truyền bá
văn hóa Trung Quốc.
Bài báo thứ nhì của The Economist đề cập chiến dịch chống
Thiên Chúa Giáo tại thành phố Ôn Châu, tỉnh Chiết Giang. Ôn Châu có tỷ
lệ tín đồ Thiên Chúa Giáo mà đa số là Tin Lành cao nhất trong các thành
phố tại Trung Quốc. Chiến dịch này bắt đầu khi nhà cầm quyền địa phương
ra lệnh gỡ các thánh giá trên nóc nhà thờ. Có khoảng 1.200 thánh giá đã
bị tháo gỡ. Khi một số Hội Thánh không tuân lệnh thì toàn bộ cơ sở Hội
Thánh bị đập phá. Trên nguyên tắc lệnh tháo gỡ này là vì lý do vi phạm
tiêu chuẩn xây dựng, nhưng các tuyên bố của ông bí thư tỉnh, được biết
là ghét Thiên Chúa Giáo, cho thấy rõ là ông ta muốn giảm ảnh hưởng của
tôn giáo. Giới quan sát thời cuộc không rõ đây chỉ là chuyện địa phương
hay được chính quyền trung ương đạo diễn. Với sự tập trung quyền hành về
lại trung ương của chính quyền họ Tập khó tin là ông ta không biết gì
hết về chuyện này hoặc ít ra là ngầm chấp thuận. Dự phóng rằng Ôn Châu
chỉ là bước thử nghiệm đầu tiên của một chiến dịch to lớn hơn nhằm giảm
đà phát triển của Thiên Chúa Giáo (ước lượng hiện nay có nhiều tín đồ
Thiên Chúa Giáo hơn là số đảng viên Đảng Cộng Sản).
Thái độ của Trung Quốc đối với tôn giáo có gốc rễ sâu đậm ở Khổng
Giáo – viên chức chính quyền hành xử như là các quan lại. Họ xem các tôn
giáo là mê tín dị đoan, có tiềm năng nguy hiểm cho chế độ. Không thể
hiện hữu những tụ điểm quyền lực nào khác ngoài Đảng Cộng Sản. Thí dụ
điển hình là Pháp Luân Công. Khi Pháp Luân Công tổ chức một cuộc hội
thảo tại Bắc Kinh thì có hàng chục ngàn đệ tử tham dự, mà chẳng cơ quan
chính quyền nào biết tí gì cả. Kể từ đó chính quyền Trung Quốc liệt kê
Pháp Luân Công vào hàng “tà giáo” và bị đàn áp dã man.
Theo các nhà xã hội học thì trong việc hiện đại hóa đất nước không
chỉ có một cách hiện đại hóa kiểu Tây Phương. Một mô hình khác là của
Nhật Bản dưới thời Minh Trị Thiên Hoàng, vừa hiện đại hóa vừa giữ lại
nhiều nét văn hóa và tôn giáo truyền thống. Trung Quốc cũng đang muốn
theo con đường này – hiện đại hóa theo định hướng Khổng Phu Tử để mong
xây dựng đế quốc. Đó là lý do tại sao Trung Quốc nỗ lực quảng bá Khổng
Học trên thế giới cùng lúc với việc giảm thiểu ảnh hưởng của các tôn
giáo khác trong nước.
Hoàng Thuyên tóm lược ý từ bài “Dreams of Empire” của Peter Berger
Nguồn: The American Interest
Theo Radio Chân Trời Mới
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét