Người Buôn Gió
Trên khắp đất nước Việt Nam này từ vùng núi sâu phía Bắc đến tận mũi
Cà Mau đâu đâu cũng có trại tù. Gọi là trại cải tạo hay gọi là nơi thi
hành, chấp hành án phạt tù hay gọi gì đi nữa thì chung quy vẫn là trại
tù.
Thường thì các tù nhân phía Bắc thì giam ở phía Bắc. Thậm chí là tù
nhân phía Đông Bắc có trại giam như Hoành Bồ ở tỉnh Quảng Ninh. Tù nhân
phía Tây Bắc có trại Yên Hạ của tỉnh Sơn La, Quyết Tiến của Yên Bái. Tù
nhân bắc trung bộ có Thanh Phong, Thanh Cẩm, Kỳ Sơn, Thanh Chương ở
Thanh Hóa, Nghệ An.
Trong Nam thì có những trại tù trong Nam.
Tù nhân ở gần đâu thì chấp hành án gần khu vực đó, khoảng 300 cây số
đổ lại là nhiều. Nếu không căn cứ vào nơi cư trú của phạm nhân, thì
người ta căn cứ phạm nhân đó bị kết án tù tại tòa thành phố nào thì đưa
đi chấp hành án ở khu vực quanh đó. Nên đôi khi có người miền Bắc nhưng
bị kết án bởi tòa miền Nam thụ án trong Nam hay ngược lại. Trường hợp
này không nhiều. Người ta làm vậy một phần vì khi xét giảm án, hồ sơ của
phạm nhân sẽ được tòa khu vực đó xem xét, nên việc tòa nào xử tòa đó
xem tiện lợi hơn.
Quản giáo cũng thường là người địa phương tỉnh hay lân cận. Sở dĩ
như vậy là tính nhân đạo của pháp luật, tạo điều kiện cho người nhà đi
thăm gặp tù nhân dễ dàng. Cán bộ địa phương thổ ngữ, phong tục am hiểu
cũng dễ thấu tâm tư của phạm nhân để nắm bắt giáo dục. Phạm nhân không
bi di chuyển xa quá để khác biệt về thổ nhưỡng ảnh hưởng đến sức khỏe,
cũng như tâm lý tình cảm, không bị khó khăn khi gia đình đi thăm gặp
động viên, tiếp tế.
Mặc dù khi kết án tù một số người, nhà nước Việt Nam nói rằng ở VN
không có tù chính trị, không có tù lương tâm bất đồng chính kiến, mà chỉ
có những người vi phạm luật hình sự của nhà nước CHXHCNVN. Nhưng ngay
từ khi xét xử đã có những phân biệt như xử công khai mà ngăn cản người
đến dự, thậm chí là hạn chế cả thân nhân ruột thịt như anh, em, mẹ...
Nhưng sự phân biệt chưa dừng hẳn ở lúc xử, khi phạm nhân bị kết án
rồi lại bị đưa đi thi hành án ở những nơi rất xa xôi, khác biệt hẳn về
vùng miền. Gây khó khăn cho gia đình thăm nuôi cũng như gây những bất
cập cho người thi hành án phạt tù. Gần đây những người bất đồng chính
kiến ở Việt Nam khi bị tòa án cấp thành phố nào đó xử, lúc đầu được giam
giữ như thông lệ. Nhưng chỉ một thời gian ngắn sau đó họ bị chuyển đi
xa hàng ngàn cây số như trường blogger Nguyễn Văn Hải bị chuyển từ Nam
ra Bắc, trường hợp nhà đấu tranh cho quyền lợi công nhân Đỗ Thị Minh
Hạnh, Mai Thị Dung cũng bị chuyển trại tù từ Nam ra Bắc. Và ngược lại
nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa ở Hải Phòng lại bị chuyển tít vào miền Trung.
Tuy rằng nhà nước VN nói không có chuyện phân biệt đối xử với những
người bất đồng chính kiến, tù nhân chính trị nhưng trong pháp lệnh thi
hành án của nước CHXHCNVN lại phân ra làm 3 loại trại giam. Trong đó
những người bị kết tội xâm hại an ninh quốc gia bị xếp hạng tù ở trại
giam loại 1 (điều 11 PLTHAPT) cùng với loại tù hình sự tái phạm nguy
hiểm hay tù có mức án từ 20 năm đến chung thân. Điều đó có nghĩa là dù
người phạm tội XPANQG có bị tù lần đầu tiên, nhân thân tốt, mức án vài
năm đi nữa thì cũng bị nhốt chung với những loại tù hình sự nguy hiểm.
Loại tái phạm nguy hiểm hay loại đang lãnh mức án 20 năm đến chung thân.
(Trại tù loại 1 theo cách gọi của tù hình sự là trại ’’trung ương’’
để chỉ sự hà khắc mà ngay cả những anh chị giang hồ cũng phải sợ hãi.)
Việc di chuyển tù nhân từ trại giam này đến một trai giam khác để
chấp hành án phạt tù là rất hạn chế. Nếu chuyển đi vùng miền khác thì
càng đặc biệt hơn, phải có lệnh cúa những cơ quan có thẩm quyền. Tức là
phải vào dạng đặc biệt có lý do mới chuyển nơi chấp hành án phạt tù. Bởi
chuyển tù nhân đi xa sẽ là khó khăn cho quá trình tâm lý, sức khỏe của
phạm nhân. Bởi thế điều 16 của PLTHAPT đã được nhấn mạnh
- Việc chuyển người từ trại giam này đến trại giam khác Chỉ Được
thực hiện theo quyết định của cơ quan có thẩm quyền hay quy định pháp
luật.
Căn cứ theo thông lệ vùng miền, tòa án thụ lý hồ sơ xét giảm. Căn cứ
vào điều 11, điều 16 PLTHAPT. Cho thấy việc phân loại xếp hạng để đưa
vào trại giam loại 1 với các tù nhân tội XPANQG, việc chuyển trại giam
đi nơi rất xa nơi cư trú hay nơi xét xử trong các trường hợp của Nguyễn
Văn Hải, Đỗ Thị Minh Hạnh, Nguyễn Xuân Nghĩa, Mai Thị Dung là có dấu
hiệu phân biệt đối xử giữa các tù nhân. Các gia đình có thân nhân trên
có quyền đề nghị đến Bộ Công An, V26 Cục quản lý trại giam đề đòi hỏi
làm rõ lý do chuyển trại đối với thân nhân họ và cơ quan nào đã ra quyết
định, quyết định trên quy định nào của pháp luật.
Việc di chuyển những phạm nhân này cách xa nơi họ cư trú cũng như nơi
xét xử là hành vi vô nhân đạo, gây khó khăn cho việc thăm gặp của gia
đình phạm nhân, gây cho phạm nhân nhiều trở ngại về phong tục, thổ ngữ,
thổ nhưỡng. Trái với những chủ trương nhân đạo của pháp luật là tạo điều
kiện cho phạm nhân có hoàn cảnh tốt để yên tâm cải tạo, chấp hành án
phạt tù. Mặt khác điều đó cho thấy, không những các phạm nhân bị phân
biệt trong quá trình điều tra, tố tụng xét xử. Mà ngay cả đến khi thi
hành án phạt tù cũng bị phân biệt đối xử ở những mức độ khiến cho họ
nhiều trở ngại hơn trong quá trình CHAPT so với các tù nhân khác.
Những hành vi chuyển phạm nhân đến nơi chấp hành án phạt tù xa xôi
thế này không những cần phải lên án về mặt pháp lý theo PLTHAPT mà ngay
cả về mặt lương tâm cũng cần phải lên án.
Nguồn: Blog Người Buôn Gió
2013/10/14
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét