Vợ con liệt sĩ Trần Văn Phương trước nấm mộ anh |
TS Đặng Huy Văn
(Viết tặng Trần Thị Thủy)[1]
Lời dẫn của tác giả: [1]- Trần Thị Thủy là con gái duy nhất của anh hùng liệt sĩ Trần Văn Phương. Khi anh hi sinh tại đảo Gạc Ma ngày 14/3/1988 thì vợ anh, chị Mai Thị Hoa mới có thai Thủy được hơn một tháng, nên anh chưa được biết. Nay Thủy đã tốt nghiệp ngành Việt Nam Học tại đại học Quảng Bình, nhưng cô nhất quyết xin vào Khánh Hòa làm việc tại đơn vị cũ của cha mình, Lữ Đoàn 146 Vùng 4 Hải Quân để thường xuyên được ra đảo thăm nơi năm xưa cha cô và 63 đồng đội đã hi sinh trong Hải Chiến Trường Sa tại các đảo Gạc Ma, Cô Lin và Len Đao. Đảo Gạc Ma đã bị giặc Tàu cưỡng chiếm kể từ ngày 14/3/1988 đó.
[2]- Sau Hải Chiến Trường Sa 14/3/1988, liệt sĩ Trần Văn Phương và hai đồng đội của anh đã được nhà nước phong tặng danh hiệu anh hùng LLVTND vào ngày 6/1/1989 có khắc lên bia mộ khi anh nằm ở nghĩa trang Trường Sa. Tháng 5/1992, khi mộ anh được chuyển về nghĩa trang xã Quảng Phúc, Quảng Trạch, Quảng Bình thì trên bia mộ vẫn còn khắc danh hiệu anh hùng. Nhưng đến năm 2009 khi xã Quảng Phúc tôn tạo lại nhĩa trang thì có “lệnh từ trên”, do danh hiệu anh hùng chống Tàu của anh quá nhạy cảm nên đã bị đục bỏ. Đồng đội, bạn bè, bà con, gia đình và nhiều nhà văn nhà báo đã thắc mắc lên các cấp chính quyền thì bị trả lời loanh quanh gần 4 năm trời mà không được giải quyết, thậm chí họ còn “chỉ đạo” ngăn cản không cho bà con địa phương đến dâng hương vào ngày 14/3 hàng năm. Trước sự đấu tranh kiên trì của mọi người, thì năm ngoái vào ngày 19/4/ 2012, bia mộ anh Trần Văn Phương mới được khắc lại dòng chữ “anh hùng LLVTND”.
Trường Sa đảo chìm, đảo nổiNhấp nhô biển sóng mê hồn
Gạc Ma là đâu mẹ hỡi?
Mà nghe ba mãi gọi con
Từ thuở nằm trong bụng mẹ
Khi con chưa biết khóc cười
Đã hay ba không về nữa
Con thương ba lắm, ba ơi!
Lớn lên con nghe mẹ kể
Ba cầm cờ giữ Gạc Ma
Giặc Tàu nhằm ba xả đạn
Máu loang thắm đỏ Trường Sa
Được phong anh hùng ngày đó
Chào đời con chẳng còn ba!
Tim con hoài thương thao thức
Trong niềm đau nhớ xót xa
Chín hai “ba về” Quảng Phúc[2]
Lúc con mới bốn tuổi đời
Dắt ra nghĩa trang mẹ chỉ
“Ba Phương nằm đó, con ơi!”
Cách nhà chỉ hơn trăm mét
Nên con thường trốn ra đây
Khóc thầm mỗi khi hờn tủi
Đặt hoa trên mộ mỗi ngày
Cách đây bốn năm có chuyện
Tấm Bia mất chữ anh hùng
Trên Bia chỉ ghi liệt sĩ
Biết tin ba có buồn không?
Dần dà không người lai vãng
Viếng thăm bên mộ của ba
Buồn đau nhiều đêm mẹ khóc
Con thương ôm mẹ xót xa
Hóa ra “chống Tàu” là tội?
Nên ba bị tước anh hùng!
Con hỏi mẹ buồn không nói
Nơi xa, ba có đau không?
Hỏi tỉnh, tỉnh hỏi trung ương
Trung ương bặt vô âm tín
Ba năm trời nơi xó xỉnh
Không cấp nào đoái thương ba!
Ba xưa hi sinh vì nước
Mà sao họ lại ghét ba
Hay chống Tàu là chống đảng
Chống đồng chí, chống ruột rà?
Học xong con xin ra đảo
Thả hoa quanh biển Gạc Ma
Nhìn lá cờ Tàu vấy máu
Mà thương đồng đội của ba!
Con vào Khánh Hòa làm việc
Từ năm hai ngàn lẻ mười
Nơi xưa ba từng thân thiết
Chồng con cũng lính, ba ơi!
Ba nay đã thành ông ngoại
Nay con gái chúng con
Đặt tên “Hải Quân” yêu đảo
Để mong trung với nước non
Tam Sa giặc Tàu đã lập
Nối Hoàng Sa với Trường Sa
Nay con thuộc Tàu hay Việt?
Phải chi thời nay đã khác
Kẻ nào vì bạc, vì quyền
Mà đã cam tâm theo giặc
Bán dần Đất Mẹ bình yên?
Hà Nội, 12/3/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét