2013/02/21

Đến từ từ


Ngô Quốc Phương

Nỗi hãi hùng 
Đến từ từ
Bất luận bạn có biết
Bất luận trong nhà, ngoài xóm bạn lợi dụng nó
Để lấy le với nhau
Để ăn hít truyền thông
Nó đến thật
Thật từ từ
Từ từ
Khi nó tới nơi rồi
Bạn thấy chân bị mắc
Tay bị vướng
Cổ bị ngắc
Bạn không cựa được
***
Tên hàng xóm tham lam
Miệng nam mô
Tay vồ cột mốc
Đừng nói tôi kích động
Đừng nói bạn giật gân
Dù bạn và tôi thế nào
Dù ta tích cực hay không
Bạn và tôi phải biết
Nó đang đến từ từ

***
Nó gặm nhấm dần dần
Nó lấn sân từng chút
Nó ăn trộm khéo léo
Dai dẳng, dẳng dai
Khi chiếm được rồi
Nó rùm beng bảo vệ
***
Còn bạn và tôi
Nếu ta quên
Ngày mai nó xơi miếng mới
Nếu ta mũ ni che tai
Ngày kia nó trèo lên bàn thờ tiên tổ
***
Nó đi ghê lắm, có bài có bản
Có lớp có lang
Bạn càng im lặng
Nó càng lấn tới
Bạn càng tự kiểm duyệt
Nó càng tới mạnh nữa
Bạn càng e lẹ ngoại giao
Nó càng hàng xóm xấu
Nó mồm loa mép dải
Lại có súng, có dao
Có trống có chiêng
***
Bạn bảo bạn phải làm gì
Tôi hỏi tôi phải làm gì
Ta hỏi ta phải làm gì
Và hỏi là đã bắt đầu rồi đấy
Hãy hỏi, hỏi, hỏi
Hãy bàn, bàn, bàn
Và sẽ có cách
Có cách, khi bạn cùng tôi lên tiếng
Đừng lo ai kích động ai
Đừng lo ai làm hộ ai
Đừng lo ai không nên lấn sân ai
Đừng lo ai phải đối ngoại, ai không
Đừng lo gì hết, giặc đến ngoài hiên
Hãy vừa sắp hàng vừa hành động
Đầu nghĩ tay làm...
Tự làm là chính
Nhưng cũng đừng quên, 
Mình còn nhiều láng giềng
Cùng bạn tốt chung quanh!

12/02/13 (NQP) Trước ngày kỷ niệm Chiến thắng Ngọc Hồi - Đống Đa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét