2013/01/01

Thư Mỹ Linh gởi anh Nguyễn Quốc Quân


Mỹ Linh

Nhân đọc thư của chị Hương gởi cho anh, Linh cũng có đôi lời gởi đến anh. Lại một năm nữa sắp trôi qua, còn một ngày nữa, bước qua 2013 rồi. Thời gian cứ đi miết, mới đó đã trên 26 năm, kể từ ngày Linh quen biết anh tại đất San Jose này. Không thể nào Linh không nhớ đến cái dáng gầy, cao, hay bận chiếc áo vest sậm màu, với nụ cười rạng rỡ trên môi, mỗi khi anh đến thăm Linh. Tính anh thường vui vẻ, dí dỏm, hài hòa với mọi người, phần này cũng rất giống Linh, và chúng ta đã quen nhau, quen với một cái tên nghe rất lạ, Chu Cảnh Lâm. Anh có nhớ đến những ngày dài lửa trại tại bải biển ở Half Moon Bay chứ.
Tháng 11/2007, hình ảnh anh bị nhà cầm quyền CS bắt giữ, được đăng đầy trên mạng, lúc đó Linh mới biết tên thật của anh là Nguyễn Quốc Quân. Đây đúng là một Chu Cảnh Lâm yêu thương ngày nào. Linh còn lạ gì tính bất khuất, kiên cường ở nơi anh, khi bị lâm vào cảnh tù tội vì lòng yêu nước. Một cán bộ công an điều tra hét lớn, đập bàn hỏi cung anh, anh đập bàn, hét lớn lại:
- Anh là cán bộ mà nói chuyện với dân như thế này sao???
Dù anh đang trong tay họ, nhưng có lẽ họ sợ anh, hơn là anh sợ họ. Thật ra đối với những tên cán bộ này, có lẽ họ sợ một công dân Hoa Kỳ thì đúng hơn. Khôn nhà dại chợ mà, nếu thật sự anh công dân Việt, có lẽ anh đã chết chắc với bàn tay của bọn ác độc này. Khi ra tù, anh đã trả lời với phóng viên Trà Mi của đài RFA:
- Tôi được đối xử tương đối tương kính, đàng hoàng, từ chỗ ăn chỗ ở... Tôi mong rằng là cái cách đối xử đó được đáp ứng cho tất cả mọi công dân Việt Nam, hay ít nhất đối với các người bất đồng chính kiến, thì điều đó là điều rất nên làm.
Ở đời, nghĩ cũng lạ, chỉ vì một câu nói này của anh mà đã làm bực tức một người mang nick LínhGìa, đã công kích anh mãnh liệt trên những diễn đàn Paltalk. Vì họ cho rằng anh khen tặng chế độ tù của cầm quyền CS. Chẳng ai lạ gì chế độ tù tội vô cùng khắc nghiệt dưới thời xã hội chủ nghĩa này. Biết bao nhiêu sách vở đã được viết về những trại tù thời XHCN. Như sách Đại Học Máu của Hà Thúc Sinh, Trại Kiên Giam của Nguyễn Chí Thiệp, Thép Đen của Đặng Chí Bình, Trại Cải Tạo của Phạm Quang Giai, Những Sự Thật Không Thể Chối Bỏ của Đào Văn Bình, Vùng Đất Ngục Tù của Nguyễn Vạn Hùng, Trại Đầm Đùn của Trần Văn Thái, Vượt Trại Giam của Trần Cảnh, Cuộc Nỗi Dậy Của Trại A20 của Phạm Văn Thành, Cai Tù Việt Cộng của Phạm Kim Khôi, Vietnam Gulag của Đoàn Văn Toại... Ở mỗi nơi, trại tù đều được diễn tả mỗi khác. Có nơi, tù nhân mỗi ngày chỉ được ăn đúng 1 trái bắp, như tù nhân Trần Nam Phương (*1) ở trại A20. Người LínhGìa cho rằng: "một là anh nói láo, hai anh là một tên CS đang đóng vai khổ nhục kế. " Bàn rộng ra thêm, nó đúng với những cáo buộc cho rằng đảng Việt Tân là cánh tay nối dài của CS. Thiên hạ sự mà, nói sao cũng được, mong anh đừng buồn, có Linh và nhiều người hiểu tấm lòng của anh là đủ rồi, anh Quân nhé. Họ còn kết tội Việt Tân chỉ điểm cho CS bắt giam những người yêu nước. Thật qúa đáng, một giáo sư Phạm Minh Hoàng, cán bộ của VT đấy, tại sao Việt Tân không chỉ điểm bắt GS Hoàng mà phải đợi đến 10 năm nằm gai nếm mật trong lòng CS nhỉ ??? Vừa rồi, Linh cũng rất vui khi nghe GS Hoàng đã khẳng khái thái độ chính trị của mình khi lên tiếng trên Diễn Đàn Hội Luận, nhân dịp có chương trình ca nhạc gây qũy cho Cây Mùa Xuân Dân Chủ.
Đùng một cái, anh Quân đơn thân trở về quê nhà một lần nữa vào ngày 17/4/2012, rồi từ đó bị bắt giam cho đến ngày hôm nay, coi như đã trên 8 tháng rồi. Nhà cầm quyền CS hèn hạ này đã cáo buộc anh vi phạm vào Điều 84 của Bộ Luật Hình Sự, với tội danh khủng bố. Nhưng nay, có lẽ họ thấy họ qúa trơ trẽn khi kết tội khủng bố trước con mắt quốc tế và Hoa Kỳ, vì anh chẳng mang theo chất nổ, hay súng ống gì, họ bèn chuyển sang tội "âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân", tức Điều 79. Chỉ có bọn CS đê hèn, bán nước, mới kết tội tấm lòng yêu nước của anh.
Yêu nước ở hải ngoại này là cả một sự hy sinh. Muốn làm giàu trên xứ Mỹ này, không khó với kiến thức và bằng cấp tiến sỹ của anh. Ai cũng biết, đây là đất của cơ hội, của chịu khó, của sáng kiến. Muốn làm giàu, anh có thể dùng tất cả thì giờ cho công việc, cho buôn bán, cho việc thành lập công ty..., chứ không ai dùng hết thì giờ cho đấu tranh. Linh qúy anh vì anh có cùng chung với Linh điểm này. Trong suốt mấy chục năm qua, Linh cũng canh cánh nhớ về quê hương Việt Nam như anh. Tại sao người công dân Hoa Kỳ và nhiều quốc gia khác trên thế giới, được hưởng sự tự do, dân chủ, nhân quyền, hạnh phúc mà người công dân Việt Nam không được hưởng những quyền đó ??? Trời đất sanh ra, mọi người đều bình đẳng, đều có thân thể, một khối óc để suy nghĩ, và có tiếng nói để nói lên sự suy nghĩ của mình, lẽ nào người Việt Nam lại chịu sự mất mát đó. 3 bloggers, anh Điếu Cày, chị Tạ Phong Tần, AnhBaSàigòn chỉ nói lên sự suy nghĩ của mình đã bị bắt bớ tù đày 39 năm tù giam lẫn tù nhà. Anh Việt Khang, anh Trần Vũ Anh Bình, chỉ vì những bản nhạc của mình sáng tác bày tỏ lòng yêu nước, đã phải chịu bản án bất công 14 năm tù giam và tù nhà. Và còn hàng trăm, hàng ngàn nhà đấu tranh khác nữa anh Lê Công Định, Trần Huỳnh Duy Thức, anh Nguyễn Tiến Trung, anh Trần Anh Kim, anh Lê Thăng Long, anh Nguyễn Xuân Nghĩa, chị Đỗ Thị Minh Hạnh, anh Đoàn Huy Chương, anh Nguyễn Hoàng Quốc Hùng...
Anh biết anh chọn con đường đấu tranh là con đường đầy gian khổ. Anh có thể bị tù đày, bị mất mạng, nhưng anh vẫn tiếp tục tiến tới, để hòa mình cùng toàn dân xuống đường biểu tình chống giặc Tàu xâm lược. Một lần chúng đã bắt anh giam 6 tháng, nhưng anh vẫn không sờn lòng. Trong lần chị Kim Nhung của đài SBTN phỏng vấn chị Hương (*2), Linh nghe thật xót xa, rớt nước mắt. Chị Nhung có hỏi:
- Hương Giang (Ngô Mai Hương) có cái phần ân hận (ở phút 13:12) trong cái việc làm của anh, phải hy sinh một người chồng trong cái nghĩa cử tranh đấu cho VN, nhất là trong những công việc khó khăn và nguy hiểm???
Người ta thường nghĩ, cái khổ cho người ra đi, nhưng người ở lại như chị Hương, như cháu Khoa, cháu Trí chắc cũng khổ không kém. Người ra đi như anh Quân, có những cái đau về sự hành hạ thể xác, như anh Quân đã 3 lần tuyệt thực trong trại giam, nhưng cái khổ tinh thần, mất chồng, mất cha, không biết giờ này chồng, cha mình ra sao??? Chẳng biết cái khổ nào hơn khổ nào ??? Con chim, con vượn, còn hú lên những tiếng kêu thảm thiết khi mất chồng, mất cha, mất con, nói chi đến con người. Có lẽ người rớt nước mắt nhiều chính là những người ở lại. Tuy vậy, trong đau khổ tột cùng, chị Hương vẫn khẳng định:
- Hương Giang nghĩ rằng buồn thì có buồn, lo thì có lo, tại vì xa cách mà ai không buồn. Đau thì có đau, nó như dao cắt vào da thịt mình sao không đau, nhưng mà ân hận thì không, ân hận thì không...
Anh rất đáng hãnh diện có người vợ như thế, phải không anh ??? Sự thật nỗi đau khổ không phải chỉ một mình chị Hương, mà là nỗi đau khổ của toàn dân tộc Việt Nam. Hàng triệu gia đình VN đã từng lâm cảnh ly tán như thế sau khi CS cưỡng chiếm Việt Nam Cộng Hòa. Và cho đến ngày hôm nay, trước thế kỷ 21, trước nên văn minh hiện đại của điện toán, vẫn còn tiếp tục những cảnh ly tán như thế này. Cái khốn nạn của chế độ hiện tại, vẫn vung vít coi như niềm kiêu hãnh khi "xuất khẩu lao động" hàng triệu người Việt Nam. Cha xa con, vợ xa chồng để làm những công việc thấp hèn, chẳng khác nào những nô lệ thời trung cổ. Hàng trăm ngàn phụ nữ Việt phải làm dâu nơi xứ người, có khi còn làm nô lệ tình dục nữa. Những thảm cảnh như thế này không bao giờ kể hết được, vẫn còn đang tiếp diễn. Chưa kể đến, một xã hội VN bị băng hoại về đạo đức, văn hóa, con người..., chưa kể đến việc nước đã mất về tay bọn Tàu phù.
Một chế độ gây đau thương cho toàn dân tộc Việt như thế này, để nó sống làm gì??? Bọn cầm quyền kết tội anh Quân "âm mưu lật đổ" cũng đúng đấy. Bất cứ chính quyền nào, không mang lại hạnh phúc cho dân cũng đều bị dân lật đổ thôi. Lật đổ một chính quyền là chuyện bình thường mà. Ngay cả Hoa kỳ, chính quyền trong 4 năm cũng bị lật đổ một lần bằng cuộc bầu cử tổng thống. Chính quyền ông Bush cũng từng bị lật đổ bởi chính quyền Obama, có ai bị tù tội gì đâu??? Chỉ có những tên cầm quyền hèn hạ như Nguyễn Tấn Dũng mới sợ dân lật đổ, mới đem Điều 79 ra áp dụng. Đây là bằng chứng độc tài của nhà cầm quyền Nguyễn Tấn Dũng, rất cần bị tiêu diệt. Trên 3 triệu người Việt hải ngoại cũng mong chế đô. CS Nguyễn Tấn Dũng này phải bị sụp đổ mà. Chứng minh điều này rất đơn giản vì trên 3 triệu người Việt hải ngoại chẳng ai chấp nhận là cờ máu sao vàng của tỉnh Phúc Kiến bên Tàu. Người Việt khắp thế giới đều công nhận lá cờ tổ quốc là cờ vàng 3 sọc đỏ. Nói như thế, không có nghĩa là người dân trong nước chấp nhận sự cai trị của chế độ Nguyễn Tấn Dũng. Vì trước khi người dân Việt ra hải ngoại, cũng đã từng là người dân ở trong nước. Thành ra, ý nguyện của người dân hải ngoại chính là ý nguyện của người dân trong nước. Ý nguyện của người dân hải ngoại mong muốn đất nước được tự do, dân chủ, nhân quyền, với nền chính trị đa đảng, tất của là ý nguyện của toàn dân trong nước. Bởi nhà cầm quyền VN chưa bao giờ dám làm cuộc cách mạng "trưng cầu ý dân" vì chúng biết rất rõ, chúng sẽ bị thất bại thê thảm. Cựu chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết cũng từng lên tiếng: "Đa đảng là tự sát" mà. Chúng biết rõ người dân không ưa chúng, có đa đảng là chẳng ai còn theo cái Đảng Cộng Sản Việt Nam nữa, tự sát là thế. Người xưa thường nói: "Dân vi qúy, quân vi khinh" mà chế độ nào rồi cũng sụp đổ, dân muôn đời vẫn là dân. Chế độ CS làm sao tránh được sự sụp đổ chớ. Dân còn được ví như nước, chế độ là thuyền, nước chở thuyền được, nước cũng làm lật đổ thuyền được, cá ăn kiến, có ngày kiến cũng ăn cá thôi. Thành ra, sự sụp đổ của một chế độ là chuyện thường tình. Trong lịch sử thế giới, chắc có đến hàng triệu sự sụp đổ chính quyền đã xảy ra. Tóm lại "âm mưu lật đổ chính quyền" theo Điều 79 không phải là một cái tội. Hàng triệu dân muốn chính quyền sụp đổ, nếu nhà cầm quyền CS muốn kết tội anh Quân, thì cũng phải kết tội hàng triệu đân đi.
Ở đây, mình muốn bàn một chút chơi về quan hệ ngoại giao giữa Hoa Kỳ với nhà cầm quyền Nguyễn Tấn Dũng. Rõ ràng, đối với HK, anh Quân là một người vô tội. Anh đến phi trường Tân Sơn Nhất với 1 cái laptop chứ có vũ khí gì đâu mà có thể kết tội anh "âm mưu lật đổ" theo Điều 79 quy định. Chuyện này rất làm mất mặt HK, khi nhà cầm quyền Dũng đã giam anh trên 8 tháng rồi. HK là một quốc gia có truyền thống quan tâm đến công dân của mình đang bị bắt giữ. Lẽ dĩ nhiên, chuyện anh Quân bị bắt giữ được quan tâm hàng đầu. Từ sau vụ bắt giữ, đã có rất nhiều dân biểu, nghị sỹ HK (*3), kể cả bà bộ trưởng ngoại giao Hillary Clinton, từng lên tiếng buộc nhà cầm quyền Dũng phải thả ngay lập tức anh Quân, một công dân Hoa Kỳ. Chuyện anh Quân đã làm sự quan hệ ngoại giao căng thẳng. Đến hôm nay, chúng ta thấy rõ sự lạnh nhạt, khi cuộc hội họp bàn thảo về Nhân Quyền đã bị đình chỉ vô thời hạn, với lời cảnh cáo của bà giáo sư luật Linda Malone, người tự nguyện đứng ra làm cố vấn pháp lý cho anh Quân:
- Sẽ là một tai họa cho VN nếu họ xử tội nặng một công dân HK vì đã cổ võ một cách ôn hòa cho nhân quyền.
Còn về phía nhà cầm quyền Dũng, rất nực cười, khi nhào nặng lại những trang sử, qua hàng loạt các bài viết bắn hạ gục B52. Toàn là những bài báo viết dối trá, gạt dân ở thế kỷ 21 này. Họ cứ tưởng đâu những máy bay HK là những chiếc máy bay giấy. Họ đưa lên mặt con tem, đã bắn hạ được 6.453 máy bay HK. Họ cho rằng HK muốn tàn sát người dân Hà Nội, cố tình ném bom vào bịnh viện Bạch Mai. Sự thật, nếu HK muốn tàn sát dân Hà Nội, tại sao HK không bỏ bom cho sụp đổ đê Hồng Hà nhỉ ??? Thằng nói dốc, thôi kệ, để nó nói dốc cho sướng miệng, thời buổi này ai mà tin nó. Thật là mắc cở cho cái gọi là trên 700 cơ sở truyền thông, với 1 tổng biên tập là ĐCSVN. Qủa thật, trang sử bang giao giữa Hoa Kỳ và nhà cầm quyền Dũng đang bước vào giai đoạn thù hận từ phía Dũng. Chưa nói đến phía 3Dũng, tên đại tá Trần Đăng Thanh thuộc Học Viện Chính Trị, Bộ Quốc Phòng đã lên tiếng mới đây, trong một cuộc hội họp các giáo chức:
- Người Mỹ chưa hề, chưa từng và không bao giờ họ tốt thật sự với chúng ta cả ... Họ ủng hộ chúng ta về Biển Đông chẳng qua vì lợi ích của ho. Họ đang thực hiện "thả con săn sắt, bắt con cá rô". Họ chưa bao giờ tốt thật sự với chúng ta...tội ác của họ trời không dung, đất không tha.
Dường như đây là những bí mật quốc gia, mà nhà cầm quyền Dũng sẵn sàng bật mí cho Hoa Kỳ hiểu rõ. Lẽ dĩ nhiên, đã đến lúc HK phải dùng "cây gậy" thay cho "củ cà rốt rồi.
Câu hỏi được đặt ra: "Nếu HK không tốt với người VN, tại sao phải cưu mang gần 2 triệu dân Việt trên lãnh thổ của mình ??? Tên Thanh này chắc chắn không thể trả lời được. Hay là 2 triệu người này không phải là "khúc ruột ngàn dặm" ??? Không phải "khúc ruột ngàn dặm" tại sao đã đổ hàng 10 chục tỉ USD về VN mỗi năm ??? Ôi, rất đáng buồn cho cái lưỡi không xương của Thanh:
- Chúng ta phải nhớ ơn Trung Quốc vì họ đã giúp ta chiếm được miền Nam..."
Thiệt tình, nghe Thanh nói mà giận đến tím ruột tím gan. Tên Mao nó cử Chu Ân Lai bắt tay với Pháp làm nhiệm vụ chia 2 đất nước VN ở vĩ tuyến 17, để làm đất nước Việt yếu đi, rồi còn làm nên một cuộc nội chiến, anh em Việt đánh nhau, nồi da xáo thịt, với từ 3,4 triệu dân phải thiệt mạng, mà bây giờ phải nhớ ơn nó à ??? Thằng Tàu cộng nó đánh cho một trận tan tác 6 tỉnh miền bắc rồi nhớ ơn nó à ??? Rõ Thanh là một thằng đần, mang cấp bậc đến đại tá. Chuyện mất đất, mất biển, mất nước, đối với Thanh không có gì đáng quan tâm, việc đáng quan tâm đối với Thanh là sổ lương hưu trí. Kiến thức của một thằng đại tá, học như con vẹt, như thế này, thử hỏi chúng ta phải làm sao đây ???
Anh Quân, có một tin vui, Linh xin chuyển đến anh. Vừa rồi tên 3Dũng đã trụ trì một cuộc họp với công an (*5) được chiếu trên truyền hình VTV . Anh nhìn bộ mặt của nó cũng thấy vui đấy. Bộ mặt của 3Dũng, hớt ha hớt hãi, khủng hoảng trong thấy rõ:
- Cương quyết không để nhen nhóm hình thành các tổ chức chính trị đối lập chống phá và đi ngược lợi ích của đất nước, của nhân dân.
Xem chừng có dấu hiệu chế độ của 3Dũng sắp bị sụp đổ rồi. Trong khi đó 4Sang đòi thanh toán cho bằng được "Nhóm lợi ích" mà 3Dũng đang cầm đầu, trước đại hội của quân đội.
Thư cũng khá dài rồi, tính dừng bút, nhưng lại nhận thêm một tin vô cùng động trời. Chị Nguyễn Hoàng Vy, tức An Đỗ Nguyễn đã bị tụi công an, mặt người lòng thú, lột trần truồng tại đồn công an và chị đã can đảm đưa ra trước công luận (*6). Chị Hoàng Vy đã từng bị chúng làm đụng xe, gẫy mất 7 cái răng, bị đánh đập nhiều lần, nay còn bị chúng giỡ trò thô bạo ngay tại đồn công an. Nghe kể mà Linh thấy kinh hoàng đối với tội ác mà bọn này đã gây ra. Nghe chị kể chuyện mà nước mắt của Linh không biết ở đâu, cứ trực tuông trào ướt cả mặt. Hãy vững tin anh Quân nhé, chế độ CS này sẽ chắc chắn sụp đổ mà thôi.
PS: Ba cái bản cáo trạng mà chúng đưa ra, anh đừng lo, Linh tin tưởng mọi việc sẽ tốt đẹp thôi. Chúng moi móc mọi thứ trong cái laptop mà anh đã format rồi cũng chẳng làm gì được anh đâu. Mong rằng bức thư này sẽ đến được tay anh, chúc anh vui vẻ.
= = =
Viết Cho Anh Nhân Mùa Giáng Sinh
Ngô Mai Hương
H trở về nhà vào lúc trời chạng vạng tối. Bài hát giáng sinh về chú Reindeer có cái lỗ mũi đỏ bị hất hủi; bỗng một ngày trở thành kẻ dẫn đường cho đoàn xe của Santa Claus làm H nghĩ đến Khoa và Trí. Các con đang bước vào cuộc đờì một mình, tự xoay sở, tự giải quyết mọi vấn đề, những hạnh phúc, khổ đau, trăn trở một mình. Ước gì có một Santa Claus ngoài đời thật cho các con.
Căn nhà vắng và lạnh giá, H mở cửa bước vào khoảng trống lạnh giá đó và nhớ anh thật nhiều. H nhớ cái năm Khoa vừa lên bảy tuổi, anh nói với H về cái ý định anh muốn về Việt Nam hoạt động và muốn nhờ bố chăm sóc cho H và các con. H đã quay đi không tin vào tai của mình, H không thể nào hiểu nỗi anh. H biết điều gì đưa đẩy mình đến với nhau, H biết vì sao H chọn anh, nhưng anh sẵn lòng lìa bỏ H và con là điều làm H ngẫn ngơ. Chắc ít có người phụ nữ nào trên đời này phải như H, cứ chắp nối những mảnh puzzle trong cuộc sống để tìm hiểu xem chồng mình có thực sự thương yêu vợ con hay không.
Bây giờ thì anh đang một mình đối diện với bốn bức tường lạnh giá. Và H ngồi đây co ro trong bóng đêm lo lắng cho anh, nhớ và thương anh, thương tấm lòng của anh. Anh nhắn qua Tổng Lãnh Sự Mỹ rằng công việc anh làm là cần thiết và xứng đáng, cho dẫu bản án có ra sao, cho dẫu thời hạn anh bị giữ lâu hơn dự định thì anh muốn H biết rằng anh không sao cả. Anh bảo anh muốn H sẽ cùng với anh vượt qua giai đoạn thử thách này.
Chẳng biết vì sao khi còn là một cô bé hay hái hoa dại, H cứ nghĩ lớn lên mình sẽ là vợ lính. Có lẽ tại bố H là một quân nhân. Hay hình ảnh người lính “góc núi ven rừng, chân mây đầu gió” của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông những năm mới lớn đã vẽ nên cái ước muốn lạ lùng đó:
Còn đây đêm cuối cùng
Nhìn em muốn nói chuyện người Kinh Kha
Ngại rơi nước mắt, nhạt nhòa mi em
Người đi giúp núi sông...
Hàng hàng lớp lớp chưa về
Người người nối tiếp câu thề giành lấy quê hương
(Khúc tình ca hàng hàng lớp lớp - Nguyễn Văn Đông)
Mãi sau này H mới biết rằng H không thể và sẽ chẳng bao giờ có thể làm nỗi việc đó. H nghĩ đàng sau những người lính “đêm nắm gối súng ven rừng” là những người phụ nữ thật phi thường. Dù họ có là vợ một quân nhân hay một vị tướng. H nhớ đến cô Vân hiền nội của Phó Đề Đốc Hoàng Cơ Minh. Hôm đến thăm cô, cô đã đem chồng thư đã được đóng thành tập cho H coi với lời dặn dò: “Cô cho MH đọc thư chú với điều kiện không được có một chữ nào lên báo”. Nếu được phép, có lẽ câu chuyện đầu tiên mà H tha thiết được viết nhất là câu chuyện của cô. Câu chuyện của một người vợ lính mà suốt những năm tháng lấy nhau, ngay cả khi ông lên tướng rồi, thời gian gặp nhau là hai tuần một lần. Để rồi cùng đồng ý với nhau rằng thời gian có nhau là thời gian ngắn ngủi nhưng giá trị (quality time). Vậy mà khi đến Mỹ, lúc ông có thể dành thời gian cho vợ con, thì người lính trong ông lại bắt ông quay trở về với cái trách nhiệm còn dang dở của mình. H nhớ đến câu nói cuối cùng của cô khi tiễn H ra cửa: “Ước gì cô được gặp lại chú ở kiếp sau. Chỉ mong là lúc ấy chú đừng theo nghiệp lính nữa, nếu không thì lại thêm một đời lủi thủi”.
Không có anh, không có ai ngồi nghe H kể chuyện. Chỉ có anh là chịu ngồi nghe H kể về những giấc mơ của mình. Kỳ này đi DC, H ngồi thế vào chỗ ngồi tuyệt thực của anh. Ban đêm trời đổ mưa và lạnh, mưa ướt hết cả lưng một người bạn ngồi kế H. H gặp lại những khuôn mặt quen thuộc của ba mươi năm về trước, những người đã cùng mình đi biểu tình từ những ngày rất xa xưa. Câu nói của LS Lê Quốc Quân làm H xúc động. Anh cám ơn những người đang cùng tuyệt thực với anh ở bên kia bờ đại dương. Cám ơn những tấm lòng son sắt với quê hương suốt 37 năm, mà có lẽ, anh bảo có người chắc đã “ bỏ cuộc chơi”. Ngồi kế bên H là một chị đang cầm tấm hình của ba chị trước ngực, bác là người H được gặp ở DC vào sáu năm trước. Khi ấy bác đã 80 tuổi vậy mà bác đi theo đoàn biểu tình đi bộ từ toà đại sứ VC đến toà đại sứ Trung Cộng để phản đối vụ Trung Cộng chiếm Hoàng Sa. Bác mất vào tháng hai năm nay, trước khi mất người con gái đã hứa với bác ngày Quốc Tế Nhân Quyền sẽ đem bác theo đến DC. Có lẽ không ai biết đến chị, biết đến bác, nhưng tấm lòng của những người VN âm thầm này chắc thấu đến đất trời. H thấy mình may mắn được sống cùng những âm thầm đó.
Buổi sáng trời mưa lâm râm, H dậy từ bốn giờ sáng để chạy đi Virginia gặp LS Linda Malone. Chở H đi là hai bạn trẻ cùng tuyệt thực, các em chỉ ở tuổi đôi mươi. Những ngày mưa gió giá rét ở DC này chắc sẽ làm hành trang cho các em trong tương lai. Khi được bắt tay vào xây dựng đất nước, các em sẽ không quên những khao khát, những tha thiết của lớp người tóc đã điểm sương cùng tuyệt thực với các em hôm nay.
Căn nhà của LS Linda Malone nằm bên một giòng sông. Mặc dầu vào một buổi sáng mùa đông lạnh giá, đàn vịt trời cũng đã có ở đó, lá vàng lã tã rơi trên sông tạo nên một khung cảnh thật bình yên. Vậy mà sống ở đây là một phụ nữ đã tham gia vào những vụ án quốc tế lớn như vụ án diệt chủng xử Serbia và Montenegro. LS Linda Malone đã phải dậy tự sáu giờ sáng để đón H.
Bà là người phụ nữ có giọng nói thật dịu dàng, ân cần, bà đã làm cho H xúc động nhiều. Bà bảo bà có hai mục tiêu chính: thứ nhất là làm sao để anh sớm được trở về đoàn tụ với gia đình. Kế đến nếu phiên tòa của anh diễn ra không công bằng với những đòi hỏi căn bản cần có của luật pháp thì bà sẽ nhất định mang ra cho công luận thế giới biết đến. Bà sẽ làm nổi bật trường hợp cuả anh để mọi người biết rằng đây không phải trường hợp cá biệt và thúc đẩy cộng đồng quốc tế tạo áp lực lên Việt Nam, buộc họ phải cải tổ luật pháp nếu họ muốn gia nhập vào cộng đồng quốc tế. Nếu anh biết được điều này anh sẽ rất vui, H biết nó vô cùng ý nghĩa đối với anh, nhưng không hiểu sao H quên mất không nói với bà điều đó.
Giáng sinh ở Cali đến cùng với những cơn mưa đêm, đến sáng trời vẫn u ám và còn mưa. Nhân viên Tổng Lãnh Sự Mỹ bảo anh nhắn với H rằng: Mùa giáng sinh này, hai mươi hai năm trước là ngày hạnh phúc nhất, may mắn nhất trong cuộc đời của anh – ngày cưới của mình. Hai mươi hai năm trước, cũng một ngày mưa như hôm nay. Đi bộ một mình trong mưa, H đã phải làm một quyết định khó khăn nhất trong đời là chống lại bố, người mà H thương yêu nhất để nhận lời lấy anh. Hôm nay kỷ niệm ngày cưới của mình, trời cũng mưa như hôm nào. H nhìn lên bầu trời đầy mây xám và để mặc cho mưa gió tạt ướt mặt, ướt tóc mình. H chạnh nhớ một câu hát trong phim The Soud Of Music “ Nothing comes from nothing. Nothing ever could”. Những gì tốt đẹp, may mắn mình nhận được trong đời, có lẽ đến từ những hành động tốt đẹp mình đã làm từ bao giờ hay từ kiếp trước. Rồi H nghĩ đến điều anh nói “Khi mình muốn làm được một điều gì, mình phải chấp nhận mất mát”. Trời vẫn mưa không ngừng, H sẽ đánh dấu kỷ niệm ngày cưới của năm thứ hai mươi hai bằng lời hứa với anh rằng: Dù phiên toà sắp tới diễn ra như thế nào, dù bản án có ra sao, H sẽ vững vàng và sẽ cùng anh vượt qua giai đoạn thử thách này.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét