2011/08/26

Giặc trong giặc ngoài


Đỗ Đăng Liêu

Tuy những thủ đoạn của nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam nhằm ngăn cấm người dân biểu lộ lòng yêu nước có làm cho các cuộc biểu tình chống Trung Cộng xâm lược bị hạn chế ở quy mô nhỏ, nhưng tinh tinh thần yêu nước và ý thức ngày càng cao trong những cuộc biểu tình hàng tuần liên tục trong gần 3 tháng vừa qua đã khiến nhà cầm quyền Hà Nội ngày càng lúng túng và bộc lộ rõ những bối rối qua việc điều hướng dư luận cũng như phương cách đối phó với các cuộc biểu tình.
Trước tiên, sau một thời gian dài im lặng của các cơ quan truyền thông nhà nước về những cuộc xuống đường, Thông Tấn xã nhà nước đã phá vỡ sự im lặng này bằng một bản tin vụng về. Họ gọi đó là sự “tụ tập của một số ít người”, dù rằng trong những cuộc biểu tình đó, đã có những lần quy tụ hàng ngàn người. Bên cạnh đó, tuy không dám dùng đúng ngôn ngữ Việt Nam, mà phải vặn vẹo chữ nghĩa, thay vì “biểu tình” thì gọi là “tụ tập” để che giấu sự thực, nhưng bản tin này cũng không phủ nhận được một sự thực là lòng yêu nước của quần chúng đã là động lực thúc đẩy nhân dân xuống đường biểu tình. Vì không thể phủ nhận được lòng yêu nước là yếu tố mấu chốt để có được các cuộc biểu tình, nên nhà cầm quyền Hà Nội lại càng càng lún sâu thêm vào tình trạng “tiến thoái lưỡng nan”. Nếu không ngặn chặn được biểu tình thì nguy cơ “cách mạng hoa lài” có thể lan rộng. Ngược lại, một nhà cầm quyền đàn áp biểu tình yêu nước thì đó là loại nhà cầm quyền gì?
Trên căn bản tình yêu nước là một thứ tình cảm thiêng liêng, cao quý; ngoại trừ những nhà cầm cầm bán nước, không một luật pháp của bất cứ quốc gia nào lại coi yêu nước là một cái tội. Do đó, vấn đề của nhà cầm quyền Hà Nội là làm sao trấn áp được lòng yêu nước của dân chúng mà vẫn che giấu được chủ tâm bán nước của họ.
Như tất cả những chế độ độc tài khác trên thế giới, CSVN biết rất rõ tử huyệt của họ nằm ở đâu, và điều gì có khả năng kết liễu sự cai trị của họ. Đó chính là sức mạnh của quần chúng được thúc đẩy bằng tinh thần yêu nước, mà cụ thể là những cuộc biểu tình đông đảo của dân chúng để chống đối một chế chế độ mà chủ tâm bán nước của họ đã không còn che đậy được nữa.
Kể từ khi làn gió ấm của các cuộc cách mạng hoà lài bắt đầu thổi qua nước ta thì lãnh đạo CSVN bắt đầu thấy... rét.
Họ thấy... rét nhưng loay hoay không làm sao để ngăn được làn gió hoa lài đó. Thế giới ngày nay đã hoàn toàn khác thế giới của 19 năm trước đây, khi họ làm ra bản hiến pháp năm 1992, mà mục tiêu là củng cố địa vị “muôn năm trường trị” của họ. Lúc đó có thể họ đã quá tự tin vào khả năng bưng bít thông tin nhằm ngu dân; cũng như quá tự tin vào khả năng trấn áp dân chúng bằng bạo lực của họ. Họ không thể ngờ được sự tiến bộ của nhân loại trong lãnh vực truyền thông và những thay đổi quá nhanh chóng của cục diện thế giới, mà họ không thể đứng ngoài được, đã khiến hai điều mà họ tự tin vừa kể đã nhanh chóng bị bốc hơi như những tảng băng rời rạc dưới ánh nắng hè thiêu đốt.
Trong bản hiến pháp 1992, CSVN muốn chứng tỏ sự văn minh và hội nhập thế giới của họ qua điều 69: “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí; có quyền được thông tin; có quyền hội họp, lập hội, biểu tình theo quy định của pháp luật”. Đây là những quyền căn bản của con người mà bất cứ nhà nước dân chủ nào cũng phải tôn trọng. Mặc dù ai cũng biết hiến pháp là luật mẹ, những luật con căn cứ trên hiến pháp không thể đi ngược lại với luật mẹ; nhưng CSVN tự tin rằng với câu thòng: “ theo quy định của pháp luật”, họ có thể ra những điều luật đi ngược lại quy định của hiến pháp để bóp nghẹt những quyền con người trong điều 69 . Đồng thời họ cũng tự tin rằng, những hành xử đi ngược hiến pháp, thiếu văn minh của họ sẽ được bức màn bưng bít che đậy kỹ lưỡng. Với những niềm tin đó, họ tha hồ chà đạp những quyền được ghi trong điều 69 của bản hiến pháp do chính họ lập ra.
Trong bao nhiêu năm dài, nhờ bức màn bưng bít thông tin và qua bộ máy bạo lực, CSVN đã thẳng tay đàn áp, giết chóc, thủ tiêu bất cứ ai họ cho là không tuân phục, tạo nên bầu không khí sợ hãi bao trùm xã hội. Đối với người dân, nỗi sợ hãi, kinh hoàng đã triệt tiêu đi mọi khả năng đối kháng trước một nhà cầm quyền vừa tham lam, vừa bất lực, và quan trọng nhất, một nhà cầm quyền bán nước hại dân. Từ đó, CSVN đã tạo được một tình trạng không có đối lập ở Việt Nam. Không có đối lập và “phản biện là phản động” (lời một ông tướng công an) nên họ tự tung tự tác phá hoại đất nước chìm đắm trong tham nhũng, bất công và lạc hậu. Họ coi đó là “ổn định chính trị”. Một sự “ổn định” chỉ thua nước xã hội chủ nghĩa anh em của ông Kim Chính Nhật một chút.
Nhưng, nhờ ở sự đấu tranh bền bỉ của bao lớp người yêu nước, với những hy sinh xương máu không sao kể siết, ý chí quật cường trong dân chúng đã không bị triệt tiêu như mong muốn của CSVN. Thêm vào đó, với sự tác động của cuộc cách mạng tin học, người dân Việt ngày nay như đã tỉnh giấc, từ từ nhìn ra được những dối trá từ gốc rễ của CSVN, nhìn ra được những quyền hạn mà họ đã bị csvn cướp đi, và từ đó mất dần đi sự sợ hãi, can đảm đứng lên giành lại những gì đã mất. Bắt đầu từ những hành động đơn lẻ, tiến đến những kết hợp đấu tranh nhỏ, rồi lớn dần, mà bước tất yếu phải đến là biết xử dụng quyền hiến định là quyền biểu tình để bày tỏ thái độ. Ngày hôm nay, người dân Việt Nam đang dùng chính chiếc gậy 69 để đập lên lưng của Đảng CSVN.
CSVN biết rất rõ là các phong trào quần chúng không thể lớn mạnh và bền vững được nếu không được tổ chức và huy động theo những trình tự cần thiết. “Tổ chức và huy động theo những trình tự cần thiết” chính là vai trò của những tổ chức đấu tranh.
Vì lẽ đó, CSVN đã dùng đủ mọi phương cách mà họ có thể nghĩ ra được, cho dù đó là những phương cách hèn hạ và bẩn thỉu nhất, để gây chia rẽ người dân và những tổ chức đấu tranh. Dễ dàng nhất trong các phương cách vừa kể là nói dối và vu khống trong một môi trường thông tin mà họ nắm độc quyền.
Sau những bôi nhọ, vu khống chung chung cho bóng ma “thế lực thù địch”, thì một trong những tổ chức đấu tranh bị nhà cầm quyền Hà Nội liên tục dùng đến các thủ đoạn vừa kể là đảng Việt Tân.
Những nỗ lực của Hà Nội đội cho Việt Tân cái mũ “khủng bố” đã hoàn toàn thất bại và trở thành trơ trẽn khi Việt Tân công khai họạt động một cách hợp pháp tại những quốc gia đi hàng đầu trong việc chống khủng bố, khi lãnh đạo đảng Việt Tân hội kiến với tổng thống Hoa Kỳ, khi các phái đoàn Việt Tân điều trần về nhân quyền Việt Nam tại quốc hội Liên Âu, Úc, Canada, v.v.... Thế là cái mũ “khủng bố được Hà Nội bỏ đi. Thay vào bằng mũ “phản động”. Đồng thời, sự vu khống Việt Tân chuyển sang một hướng khác.
Song song với cuộc hạ tường lửa để tấn công “từ chối dịch vụ” (DDoS) vào các trang mạng Việt Tân và đài phát thanh Chân Trời Mới, mới đây công an mạng (CAM) và tay sai tung ra 2 lập luận lố bịch và trái ngược nhau.
Thứ nhất, CSVN tung tin là Đảng Việt Tân tham gia các hoạt động chống Bắc Kinh nhằm thu thập tên của các nhà dân chủ để bán cho nhà nước CSVN lấy tiền. Điều vu khống này hiển nhiên đã chẳng lừa bịp được ai, vì những nhà dân chủ đều công khai minh bạch tên tuổi cũng như bộc lộ tư tưởng yêu nước của họ. Ngay cả những người ít lên tiếng như giáo sư Hoàng Tuỵ cũng chẳng hề giấu diếm. Khi xuống đường biểu tình chống Trung Quốc xâm lược, những người con yêu của Tổ Quốc đã chọn bày tỏ lòng yêu nước của mình một cách công khai thì họ đã bất chấp "lũ chó săn" (từ ngữ người biểu tình xử dụng dành cho công an) rình rập. Thế thì thu thập tên tuổi của họ mà ai cũng đã biết để bán cho ai? Có chăng là người dân đang thu thập tên tuổi của chính những tay công an ác ôn đã phạm tội đàn áp người yêu nước. Vì vậy, sự vu khống này của CSVN chỉ có tác dụng nhắc cho người dân Việt Nam nhớ đến việc ông Hồ Chí Minh bán đứng Cụ Phan Bội Châu cho thực dân Pháp để lấy tiền, là điều mà sử sách đã ghi rất rõ là một vết nhơ trong sử Việt.
Thứ hai, CSVN nói là Đảng Việt Tân chỉ lợi dụng lòng yêu nước và tinh thần đấu tranh của người dân để có thể lên nắm quyền thay Đảng CSVN. Trong lịch sử Việt Nam, ngoại trừ giai đoạn CSVN ở miền bắc bưng bít một cách tuyệt đối để lợi dụng lòng yêu nước của người dân cho cuộc chiến tranh núi xương sông máu thôn tính miền nam, thì không bao giờ và không ai có thể lợi dụng được lòng yêu nước trong sáng của dân tộc ta. Hơn thế nữa, như đã đề cập ở trên, chính báo chí của đảng và nhà nước CSVN đã không thể phủ nhận được lòng yêu nước của dân chúng, và chính những tờ báo đó phải thừa nhận rằng lòng yêu nước đã dẫn đến những cuộc “biểu tình tự phát”. Đã là “tự phát” thì không thể nào “bị lợi dụng”. Hẳn là Ban Tuyên Giáo Trung Ương đảng CSVN không phải là không có người thông hiểu tiếng Việt khiến câu chữ vu khống ngờ nghệch và mâu thuẫn như vậy. Điều này cho thấy sự bối rối và lúng túng của họ. Với sự vu khống thứ hai này CSVN lại nhắc cho người dân Việt Nam nhớ lại một việc làm rất xấu xa khác, đó là việc Đảng Cộng Sản Việt Nam của ông Hồ Chí Minh lợi dụng cuộc xuống đường của toàn dân vào Tháng 8/1945 để cướp chính quyền, và sau đó ra tay tiêu diệt tất cả những lực lượng yêu nước khác để thiết lập chế độ độc tài CSVN cho tới ngày hôm nay.
Xem ra, Ban Tuyên Giáo Trung Ương Đảng CSVN, trong cơn hoảng loạn, suy bụng ta ra bụng người, đã rất vụng về khi xử dụng ngay những thủ đoạn gian manh mà họ đã áp dụng ngày trước vốn bị dân tộc lên án để vu khống cho Đảng Việt Tân.
Người dân Việt Nam đang đấu tranh bất bạo động để chấm dứt độc tài, mà nguyên lý cốt lõi là lấy lại quyền từ tay độc tài để trao trả lại cho người dân. Khi lực của người dân đủ mạnh để tháo gỡ ngay cả gông xích bạo quyền hiện nay thì không có đảng phái nào có đủ khả năng để ép buộc toàn dân vào vòng độc tài đảng trị mới. Đây chính là điểm khác biệt cốt lõi giữa đấu tranh bất bạo động mà Đảng Việt Tân đang cổ võ hầu xây dựng một nền dân chủ vững bền và đấu tranh bạo động cướp chính quyền bằng bạo lực để dựng lên chế độ độc tài CSVN mà ông Hồ Chí Minh đã làm.
Để có phương tiện thực hiện mục đích tối hậu là cướp chính quyền và sau đó duy trì một chế độ độc tài, ông Hồ Chí Minh, những đồng chí của ông ta, và những hậu duệ đã phải vay những món nợ khổng lồ từ đàn anh Trung Cộng. Từ đó đã bị Trung Cộng hoàn toàn khống chế. Không thể có một cách giải thích nào khác cho thái độ hèn với Trung Cộng và ác với dân Việt Nam của bè lũ lãnh đạo Đảng và Nhà nước CSVN hiện nay.
CSVN sẽ tiếp tục tìm mọi cách để tạo chia rẽ trong đại khối dân tộc, mà họ đang xem là đối thủ cản trở cho những mưu tính bán đất, bán biển, bán tài nguyên quốc gia cho Trung Cộng, hầu giữ cho Đảng CSVN tồn tại và thống trị đất nước.
Nhưng, với những phương tiện truyền thông liên lạc hiện đại của Thế Kỷ 21, người dân Việt Nam đã giúp nhau nhận định rõ bản chất gian trá của CSVN, nhìn ra nguy cơ rất thật của Bắc Thuộc lần thứ 5 khi mà CSVN còn cầm quyền, nên sẽ quyết tâm đứng lên cùng lúc dẹp tan cả giặc trong lẫn giặc ngoài./.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét