Nguyễn Hưng Quốc
Nhiều nhà bình luận trên thế giới có ý kiến khá giống  nhau: số phận của cựu Tổng thống Ai Cập Hosni Mubarak có thể sẽ khác  hẳn, ông sẽ tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý trên cương vị tổng thống của  một quốc gia Hồi giáo có đông dân nhất khối Ả Rập, sẽ không bị buộc  phải từ chức và trốn chạy một cách nhục nhã như vậy, nếu ông không có  tham vọng đưa người con trai thứ, Gamal Mubarak, lên kế vị.
Một chuyện tương tự như vậy cũng bắt đầu xảy ra với Tổng thống Yemen Ali Abdullah Saleh.
Cầm quyền từ năm 1978, Saleh đã dùng bàn tay sắt để trị  dân. Suốt hơn 30 năm, mặc dù bất mãn và công phẫn, dường như dân chúng  Yemen vẫn cam phận chịu đựng vị tổng thống độc tài này.  Họ vẫn còn ít  nhiều ngưỡng mộ, hoặc nếu không, cũng khiếp sợ tài năng và nghị lực của  ông. Tuy nhiên, sự chịu đựng của họ dường như đã đến giới hạn cuối cùng  khi, gần đây, Ali Abdullah Saleh có ý đồ đưa anh, em và con cháu của  mình vào guồng máy chính quyền: một người anh cùng cha khác mẹ làm tư  lệnh không quân, các con trai của một người anh khác thì kẻ làm phó giám  đốc Hội đồng an ninh quốc gia, kẻ làm giám đốc lực lượng an ninh và  chống khủng bố trung ương. Quan trọng nhất là ý đồ đưa người con trai  trưởng, Ahmed Saleh, hiện đang chỉ huy lực lượng Vệ binh Cộng hòa Yemen,  lên kế nhiệm chức vụ tổng thống thế mình.
Với đông đảo dân chúng cũng như chính khách Yemen, điều  đó dường như đã quá mức: Họ không thể tiếp tục chịu đựng ách độc tài gia  đình trị như vậy mãi được nữa. Cuối cùng, mới đây, dưới ảnh hưởng của  cuộc nổi dậy thành công tại Tunisia và Ai Cập, dân chúng Yemen đã xuống  đường. Chưa biết họ có thành công như những người láng giềng của họ hay  không. Trước mắt thì Tổng thống Ali Abdullah Saleh đã chịu nhượng bộ:  ông hứa sẽ không tranh cử vào năm 2013. Và cũng sẽ không tìm cách đưa  con trai mình lên làm tổng thống.Trên thế giới, tham vọng đưa con cái lên kế vị hoặc kế  nhiệm như thế không ít. Ở Đài Loan, Tưởng Giới Thạch trao quyền lại cho  con trai là Tưởng Kinh Quốc; ở Singapore, Lý Hiển Long kế nhiệm Lý Quang  Diệu làm thủ tướng; ở Bắc Hàn, Kim Nhật Thành trao quyền cho con trai  là Kim Chính Nhật; bây giờ Kim Chính Nhật đang chuẩn bị đưa người con  trai thứ, Kim Chính Vân, lên kế vị.
Ở Việt Nam, gần đây, nhất là qua Đại hội đảng lần thứ 11  vừa rồi, người ta cũng thấy âm mưu đưa con cháu lãnh tụ hoặc công thần  của chế độ vào Ban chấp hành Trung ương (kể cả chính thức lẫn dự khuyết)  để chuẩn bị cho việc kế nhiệm về sau. Được báo chí nhắc nhở nhiều nhất  là:
- Nông Quốc Tuấn, con trai Nông Đức Mạnh, nguyên Tổng bí thư
- Nguyễn Thanh Nghị, con trai Nguyễn Tấn Dũng, Thủ tướng
- Nguyễn Chí Vịnh, con trai cố Đại tướng Nguyễn Chí Thanh
- Phạm Bình Minh, con trai cố Ngoại trưởng Nguyễn Cơ Thạch
- Nguyễn Xuân Anh, con trai Nguyễn Văn Chi, ủy viên Bộ Chính trị, nguyên Trưởng ban kiểm tra Trung ương Đảng
- Trần Sỹ Thanh, cháu Nguyễn Sinh Hùng, phó Thủ tướng
- Nguyễn Thị Kim Tiến, cháu ngoại cố Tổng bí thư Hà Huy Tập
Trong các tên tuổi trên, nổi tiếng và tai tiếng nhất là hai người đứng đầu.
Trong Đại hội đảng khóa 10, Nông Đức Mạnh đã tìm cách  đưa Nông Quốc Tuấn – lúc bấy giờ đang nắm chức Bí thư Trung ương Đoàn,  Chủ tịch Hội Liên hiệp Thanh niên Việt Nam - vào Trung ương Đảng, nhưng  thất bại. Không nản chí, trước Đại hội lần thứ 11, Nông Đức Mạnh sắp xếp  đưa Nông Quốc Tuấn lên làm Bí thư Tỉnh ủy Bắc Giang một cách khá bất  ngờ để tạo thế vào Trung ương đảng. Tin tức được loan tải trên báo chí  phi chính thống tại Việt Nam cho biết trong các cuộc họp chuẩn bị Đại  hội đảng vào cuối năm 2010, nhiều người phản đối việc giới thiệu Nông  Quốc Tuấn vào Trung ương Đảng với lý do ông vừa bất tài vừa kém tư cách.  Nhưng cuối cùng, Nông Đức Mạnh vẫn thắng và Nông Quốc Tuấn chính thức  trở thành Ủy viên Ban chấp hành Trung ương Đảng ở khóa 11.
Nguyễn Thanh Nghị, con trai Nguyễn Tấn Dũng, có học hơn  Nông Quốc Tuấn. Tuy nhiên, đó chỉ là một thanh niên trí thức thuần túy,  chưa từng có kinh nghiệm về chính trị. Năm ngoái, ông ra ứng cử vào  Thành ủy thành phố Hồ Chí Minh nhưng chỉ được 15 trên tổng số 400 phiếu.  Ông cũng không được Thành ủy thành phố Hồ Chí Minh giới thiệu vào danh  sách ứng cử Ban chấp hành Trung ương đảng, nhưng trong Đại hội, ông lại  được "cơ cấu" trong danh sách bổ sung, và cuối cùng, trở thành ủy viên  dự khuyết lúc mới 35 tuổi.
Việc đưa con cháu lãnh tụ và công thần vào Trung ương  đảng một cách trắng trợn như vậy bị nhiều người, ít nhất là trong giới  trí thức, đặc biệt các blogger thuộc "lề trái", phê phán kịch liệt.
Chưa biết "hậu vận" của những "hạt giống đỏ" này như thế nào.
Chỉ biết, theo Jason Brownlee, trong bài "Hereditary  Succession in Modern Autocracies" đăng trên tạp chí World Politics năm  2007, từ năm 1945 đến năm 2006, trên thế giới có 258 nhà độc tài cầm  quyền được trên ba năm; trong số đó, chỉ có 23 người là tìm cách đưa con  lên kế vị; và chỉ có 9 người là thành công. Riêng tại châu Á, đó là các  trường hợp: Tưởng Giới Thạch (1949-75) - Tưởng Kinh Quốc (1975-88), Kim  Nhật Thành (1948-94) - Kim Chính Nhật (1994-hiện nay) và Lý Quang Diệu  (1956-2004) - Lý Hiển Long (2004-đến nay).
Số lượng con cái kế vị cha mình, như vậy, cực kỳ ít ỏi.  Trong khi đó, số con cái làm sự nghiệp độc tài của cha mình tiêu tán thì  nhiều vô cùng. Đó là lý do khiến Stephen Kinzer đề nghị với các nhà độc  tài ba biện pháp để duy trì quyền lực, danh dự cũng như sự nghiệp của  mình: một, đừng có con; hai, chỉ có con gái; và ba, nếu có con trai thì  nên… thắt cổ chúng!
Bởi, nếu không thắt cổ chúng thì dân chúng cũng sẽ thắt cổ họ.
Nguyễn Hưng Quốc
 

 
 
 
 
 
 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét