Châu Ngọc - Radio CTM
Kể từ hôm nhà nước XHCN này tăng giá điện, xăng dầu cũng  nâng lên ngất ngưởng, kéo theo tất tần tật mọi thứ đều tăng, mấy thằng  bạn hôm nay mới được “bữa ăn no”, mà mình cũng vậy thôi, thật hạnh phúc!  Ăn mì tôm nhiều nên cứ thấy hao hao trong người, mụn nổ đầy mặt, và  thân nhiệt thì vô cùng nóng. Thằng bạn thỉnh thoảng hay lẩm bẩm “thân  nhiệt mình mà tự thiêu thì chắc là cháy rất lớn và lan tỏa rất rộng  đây!”. Mới hơn 1 tháng không gặp bọn nó mà bây giờ trông đứa nào, đứa nấy cứ  tiều tụy, suy dinh dưỡng hết cả một loạt. Mặt thì héo quắt, râu ria thì  lởm chởm, tua tủa, đầu óc thì mơ hồ, mắt mũi thì xanh xao, sâu hoắm, tóc  tai thì bù xù. Nói chung là như bệnh nhân nằm viện lâu ngày. Đời thằng  thanh niên, sinh viên đang trai trẻ mà như ông cụ 80. Truy tìm nguyên do  để hiểu cặn nguồn vì sao mà lại ra nông nỗi như vậy, đứa nào cũng nói  rằng do đói quá thôi. Mà đứa nào cũng chịu thương chịu khó làm thêm  ngoài giờ kiếm thêm chút đỉnh, ấy mà chẳng thắm vào đâu. Đúng là bão giá  đánh vật con người ghê gớm thật.
4 thằng đàn ông gặp nhau trong thời bão giá, đứa học  kinh tế, đứa làm tự do, đứa là thực tập sinh. Lần này 4 đứa gặp nhau ở  nhà thằng bạn có công việc tự do, nhà nó có cái bếp ga du lịch nên có  thể nấu ăn được, thường thì nó hay đi ăn cơm bụi. Chúng tôi đứa có ít,  thằng có nhiều quyết định chạy ra chợ mua thực phẩm về nấu ăn một bữa  cho “no cái bụng” hơn nữa lại tình cảm anh em. 4 Thằng góp lại được 50  nghìn đồng, nhưng hai đứa còn đang học thì không phải góp đồng nào, nói 4  thằng góp cho có tiếng chứ thằng đi làm tự do bao hết. Hí hửng cầm tiền  ra chợ mua đồ ăn, tưởng là mua được nhiều. Mắt liếc cái gì cũng thèm  thuồng muốn mua. Nào ngờ, tay đụng vào thực phẩm nào cũng bị “khựng  lại”.
Tôi hỏi chị bán thịt lợn – chị bán cho em vài lạng thịt.Mua bao nhiêu? 8 nghìn một lạng là rẻ nhất – chị bán thịt trả lời.
Tôi lại mặc cả - Thịt lợn những tới 8 nghìn cơ ạ, có  loại nào rẻ hơn không chị ơi, hay chị bán rẻ cho bọn em, 6 nghìn được  không ạ?
Chị bán thịt lợn chẳng thèm trả lời lại tung ra cái ánh  mắt rất khinh khỉnh như kiểu xem chúng tôi là kẻ hành khất rách tướt  mướt. Thôi đành chấp nhận cái giá vậy, lâu lắm không được ăn thịt. Chúng  tôi quyết định mua một miếng, cân kéo lên tính giá trọn 30 nghìn đồng.  Thế là còn 20 nghìn để mua thêm một số thứ rau quả. Ngày trước vật giá  chưa tăng, cái Bắp Cải đắt lắm là 5 đến 6 nghìn, bây giờ lên tới 10  nghìn. Thấy tiền đã cạn, số còn lại đủ cho chúng tôi mua thêm được một  ít “dưa muối”.
Vậy là 4 thằng đàn ông hôm nay có tiêu chuẩn ăn khá  nhất. 3 lạng thịt lợn, một cái bắp cải, một ít dưa muối. Nấu nướng rồi  quây quầy bên nhau ăn. Bắt đầu vừa ăn, vừa hàn huyên câu chuyện. Mỗi  thằng được 3 lần lấy cơm, nồi đã trắng bong. Thịt cũng hết, rau cũng  chẳng còn. Thằng nào ăn xong cũng có vẻ thỏa mãn, mặc dù ăn rau, rưa  muối và húp nước canh là nhiều. Có thể đứa nào cũng còn thấy đói và thèm  thuồng muốn ăn nữa.
Thằng học kinh tế buột miệng cười toe toét oang oang nói  “hôm nay thấy ngon miệng và no thế, từ khi mọi thứ giá cả đều tăng toàn  phải ăn mì tôm thay cơm chống đói”. Nghe vậy, cả 4 đứa nhao nhao, đứa  nào cũng như muốn tuôn hết nỗi khó khăn, bỉ cực ra cho bỏ cái “bữa cơm  no”.
Thằng đang đi thực tập ồn tồn nói “mày như thế còn sướng  chán, tao nhiều hôm phải uống nước lã cầm hơi đây. Bây giờ đi thực tập  nên gia đình chu cấp cũng eo hẹp, mà nhà lại nghèo nữa trong khi đấy thì  giá cả tăng cao. Nhiều lúc nghĩ thật là không biết đời đi về đâu, vài  tháng nữa ra trường không biết xin vào làm việc ở đâu, thất nghiệp thì  tràn lan ra đó, mà có xin được việc không biết có đủ tiền lương mà sống  trong thời buổi này không nữa, lương ba cọc ba đồng mà tiền thuế cá nhân  phải nộp cho nhà nước lại cao”. Nó nói đến đấy rồi yên lặng, đứa nào  cũng yên lặng. Mân cơm trước mặt còn đó sạch bóng kin kít cứ như được ai  đó rửa rồi.
Thằng làm nghề tự do, việc gì nó cũng làm, đôi khi có  tiền, đôi khi cũng mang trọng bệnh “viêm màng túi” vừa than thở vừa lên  giây co tinh thần cho 4 đứa. Hắn ta nói “chúng mình đều xuất phát ở quê  nghèo, bố mẹ đâu có tiền mà đã tần tảo nuôi bọn mình ăn học thế này là  một công lao lớn. Bây giờ, đứa nào cũng trưởng thành, không may phải  sống trong cái hoàn cảnh xã hội đớn đau nhất như thế này thì chịu khó  gắng giữ mình không phạm tội lỗi gì với bố mẹ, với bạn bè và với xã hội  là tốt lắm rồi. Cứ như tao đây này, có học vị thấp nhất trong 4 đứa,  công việc cũng hôm có hôm không. Sống trong thời buổi vật giá leo thang,  nhiều hôm ăn cơm bụi chỉ toàn là rau mà cũng mất 15, 20 nghìn rồi.  Không chỉ có tao với bọn mày mà cả xã hội này đang là nạn nhân. Chúng  mày học hành tốt hơn, hiểu biết xã hội cũng sâu rộng hơn tao, cố gắng  sống và cống hiến sức mình để thay đổi cho chính mình, cho xã hội không  phải chịu cảnh mãi ê chề như thế này được”.
Nó là thằng va chạm với xã hội nhiều hơn cả nên sự dạn  dĩ của nó khiến cho chúng tôi phải lắng nghe. Cùng lúc đó, bà chủ nhà  trọ đến “viếng thăm”. Một tháng đôi lần, bà đến rồi bà lại đi đem theo  một số ít mồ hôi và nước mắt của chúng tôi, đổi lại chúng tôi có chỗ mà  ngã lưng, tựa đầu.
Bà chủ nhà trọ trông thật là sang, sự sang trọng đúng  kiểu của kẻ có tiền. Bão giá thời cuộc không thể vật lộn cái sang của bà  ra khỏi người. Đầu tiên tôi tưởng bà đến thăm anh em chúng tôi vì lâu  ngày mới thấy chúng hội tụ. Ai ngờ, hôm nay cũng đúng là ngày đến, tháng  hết. Mình cứ hay thói tưởng bở! Bà đến lần nào cũng đem theo cuốn sổ  tay, trông y như cán bộ dân vận, tuyên truyền đi xin ủng hộ quỹ phát  triển đoàn, đảng, chi hội gì đấy.
Bà chủ trọ cất giọng thánh thót, chóng vánh – cháu ơi! Đến ngày nộp tiền rồi đấy!
Bà chủ trọ nói thêm - à, cháu biết đấy, mọi thứ đều tăng  giá nên tháng này cháu phải nộp thêm tiền điện, tiền nước nhé. Nhà nước  tăng giá điện, nên bác cũng phải tăng, ở các nơi khác họ thu 4 nghìn  một số cơ đấy (4 nghìn/ 1 KW), tiền nước cũng tăng lên gấp rưỡi rồi,  mười mấy nghìn một khối nước đấy. Tháng này cháu mất 200 nghìn tiền  điện, và 95 tiền nước.
Bà chủ nhà trọ giải thích một hôi một hồi, thằng bạn mở  ví ra và trao tiền cho bà. Nó biết là ngày giờ nộp tiền đã đến và giá cả  nhà trọ cũng tăng nên tích trữ cũng vừa đủ, chứ nếu không có mà đưa  luôn là dễ bị ra đường đi lang thang lắm. Khi ra về bà chủ trọ nhắn lại  một câu có thể khiến cho nó lại lo sốt vó suốt tháng.
Bà chủ bước đi rồi rồi quay lại nói vọng vào "tháng sau bác sẽ tăng tiền nhà đấy nhé, thêm 2 trăm nghìn nữa đấy"!
Mấy thằng được bữa no, rồi lại tiếp tục chìm vào cảnh "bụng sôi ầm ầm suốt đêm thôi".
Hà Nội 08/03/2011
Châu Ngọc
                     Nguồn: https://radiochantroimoi.wordpress.com/2011/03/08/chuyen-dai-lam-phat-mot-bua-no/
Châu Ngọc
 

 
 
 
 
 
 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét