Vũ Thạch
Sau khi xoay trở đủ đường mà vẫn không biết làm sao dán  nhãn “khủng bố” lên các đảng viên Việt Tân xuất hiện kêu gọi chống hiểm  họa Bắc Triều tại vườn hoa Lý Thái Tổ, giữa lòng Hà Nội ngày 9/10 vừa  qua, các quan chức CSVN đành xoay qua đóng một vở kịch cực lớn trên sông  Hồng để trấn an lẫn nhau.
Vào ngày 10/11/2010, tức vừa đúng 1 tháng sau, hầu hết  báo đài nhà nước đồng loạt đưa tin về cuộc diễn tập chống khủng bố “VT” ở  đoạn sông Hồng chảy ngang Hà Nội. Điều làm người đọc thấy chán khá  nhanh là mọi tờ báo đều chỉ đăng từ MỘT bài viết. Các phóng viên chẳng  thu thập được chi tiết nào cả mà chỉ đổi thứ tự các câu từ một bài viết  duy nhất. Ngay cả hình ảnh cũng phải dùng chung vì cùng từ một nguồn  cung cấp. Các chi tiết trong “tình huống giả định” xuất hiện trên mọi tờ  báo càng làm người đọc cảm thấy đây là một vở kịch tuyên truyền được  sắp xếp sẵn để tạo ấn tượng chứ không phải một cuộc tập dượt quân sự. Vì  trên thế giới, chẳng có cơ quan chống khủng bố nghiêm chỉnh nào lại  chia xẻ đồng loạt cho báo chí loại chi tiết như vậy.
Tuy vậy, màn kịch đồ sộ này tốn kém không nhỏ. Tại hiện  trường có 2 đại tướng đóng vai chính là Lê Hồng Anh, Bộ Trưởng Công An  và Phùng Quang Thanh, Bộ Trưởng Quốc Phòng. Chung quanh họ là hàng loạt  các thứ trưởng, các tướng tá công an và quân đội, các trưởng phòng,  trưởng cục, trưởng sở, và 900 diễn viên phụ trên sông nước. Hiển nhiên,  toàn bộ các diễn viên này và vô số các nhân viên hậu cần ở sau sân khấu  phải tập tành trong suốt một tháng qua. Chỉ tính rất thoáng, số tiền chi  phí đã dễ dàng lên đến hàng chục triệu mỹ kim.
Nhưng toàn bộ số tiền quí giá trong một nước nghèo đó  đều trôi theo nước sông Hồng ra biển vì mọi mục tiêu của cuộc diễn tập  đều không đạt. Trước hết là mục tiêu trấn an nội bộ. Chính những người  cho tổ chức màn kịch qui mô này biết rõ họ đang đánh gió, đang chém vào  khoảng không. Các lực lượng đấu tranh cho tự do, dân chủ ngày nay, kể cả  đảng Việt Tân, đều không chọn phương thức chiến tranh quân sự. Họ chẳng  dại gì đi vào lãnh vực mà đối phương có ưu thế tuyệt đối. Do đó, giới  lãnh đạo CSVN biết họ đang tung ra đủ loại sở trường, múa đủ loại quyền  cước trong một đấu trường vắng lặng, KHÔNG CÓ đối thủ. Dân tộc đang đánh  họ ở những nơi khác và bằng nhiều cách khác. Chính nhận thức này khiến  hàng ngũ quan chức bối rối và tiếp tục run rẩy trong lòng vì trong đấu  trường Bất Bạo Động, các phương tiện hùng hổ mà họ sở trường đều hầu như  hoàn toàn vô dụng. Thực tế này không chỉ xảy ra tại Việt Nam mà đã diễn  đi diễn lại ở gần 40 nước chỉ trong 50 năm qua. Khi các chế độ độc tài  tại Ấn Độ, Chí Lợi, Philippines, Nam Dương, Ba Lan, và ngay cả Liên Xô  xụp đổ, guồng máy bạo hành hầu như còn nguyên vẹn.Trò trấn an nội bộ bằng cách đem súng ống ra chùi rửa  làm người ta nhớ đến cuộc diễn binh rầm rộ tại nước Cộng Hòa Dân Chủ Đức  (tức cộng sản Đông Đức) trước đây dưới sự chủ tọa của Tổng Bí Thư Erich  Honecker và có Tổng Bí Thư Nguyễn Văn Linh tham dự. Không đầy một tháng  sau đó, cả ông Honecker lẫn chế độ độc tài của ông đều đi vào quá khứ  lịch sử.
Kế đến là mục tiêu hù dọa dân chúng của vở kịch sông  Hồng cũng chẳng đi đến đâu và nhiều phần phản tác dụng. Dĩ nhiên đối với  giới ngoại giao tại Hà Nội và công luận quốc tế thì nỗ lực dán nhãn  đảng Việt Tân là khủng bố đã quá nhàm và thành trò cười từ lâu. Nhưng  đối với người dân Việt Nam, những nhà soạn kịch “Sông Hồng” cũng không  dám “hù” quá. Tên đảng Việt Tân chỉ dám viết tắt là “VT” trên báo chí và  các chi tiết đưa ra chỉ toàn mang tính ám chỉ. Rõ ràng giới lãnh đạo Hà  Nội vẫn lo ngại đang quảng cáo không công đảng Việt Tân. Câu hỏi hiển  nhiên trong đầu người đọc hiện ra: Việt Tân là ai mà toàn bộ dàn giáo từ  cấp đại tướng, cấp bộ trưởng, cấp thành viên Bộ Chính Trị phải công  khai tạo hình ảnh đối phó như thế. Câu hỏi đó chỉ khiến nhiều người dân  muốn tìm hiểu thêm cái phương thức đấu tranh mà đảng Việt Tân đề nghị.  Kế đến, cách soạn giả vở kịch “Sông Hồng” cũng sợ các kênh thông tin,  các báo đài lề phải tung ra nước ngoài sẽ bị kiện và bị phạt nặng về tội  vu khống. Nay là thời đã có ký kết và ràng buộc trách nhiệm pháp lý hẳn  hoi giữa Việt Nam và quốc tế. Chính phủ các nước cũng biết trương mục  của các công ty quốc doanh và nhà nước CSVN nằm ở đâu. Kết quả là trên  mọi tờ báo đăng kịch “Sông Hồng”, giới cầm quyền Hà Nội chọn thái độ  hành xử lấm lét như một tên trộm.
Nhưng ngoài việc đổ xuống sông xuống biển tiền bạc quí  giá của dân tộc, lãnh đạo Hà Nội còn tự đẩy mình vào hoàn cảnh khó ăn  khó nói hơn nữa. Họ càng khoe các lực lượng phòng chống khủng bố của bộ  công an, các lực lượng đặc công nước, lực lượng người nhái lặn sâu, các  lực lượng ca nô truy đuổi cao tốc, các lực lượng đặc nhiệm bắn tỉa, tác  chiến điện tử, v.v. họ càng cứng họng khi người dân hỏi: Các lực  lượng này lập ra để làm gì và cất ở đâu khi hải quân Trung Quốc bắn giết  và bắt ngư dân Việt làm con tin đòi tiền chuộc? Hành động đó của Tàu  vẫn chưa đủ để gọi là khủng bố sao? 
 

 
 
 
 
 
 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét