Hoàng Việt
Tiếp theo những góp ý của độc giả Hoàng Việt về vấn  đề chủ quyền và nhân quyền, chúng tôi xin giới thiệu đến bạn độc một góp  ý khác của ông Hoàng Việt, lần này xoay quanh câu chuyện Nguyễn Chí  Vịnh. Chân thành cảm ơn ông Hoàng Việt. (BBT web VT)
— -
Mấy năm gần đây Nguyễn Chí Vịnh tại sao lại được nhắc  đến nhiều như vậy? Nhìn lại lịch sử của các hệ thống quyền lực chuyên  quyền và tàn bạo đã cáo chung như nhà nước Đức quốc xã, Liên bang Xô  viết thời Stalin, Irắc thời Saddam, Khơ me đỏ ở Căm phu Chia,… đằng sau  các tên độc tài (và hệ thống quyền lực của chúng) được tôn lên hàng  Thánh sống như Hitler, Stalin, Saddam, Polpot bao giờ cũng có bóng ma tử  thần của những tên đao phủ như Gơben, Bêria, Ali hoá học, Tà mốc… mà  đặc điểm chung của chúng là cực kỳ tàn bạo với bất kỳ ai - kể cả đồng  chí của mình trên danh nghĩa bảo vệ lãnh tụ, bảo vệ tổ chức - nhưng thực  chất là thanh trừng những ai cản trợ đến quyền lợi, quyền lực của  chúng. Những kẻ này không làm "Thiên tử" nhưng có biệt tài quyết định  được số mệnh của người khác, thao túng quyền lực; vì chỉ dưới một người  mà trên cả muôn người. Chúng thường giữ các vị trí then chốt trong bộ  máy quyền lực (Nội vụ, tổ chức Đảng), dưới sự chỉ đạo trực tiếp của lãnh  tụ tối cao, có quyền sinh quyền sát trong tay, nhào nặn cả đất nước trở  thành nhà tù mà lãnh tụ tối cao là Quan toà, và chúng là những tên cai  ngục. Vì vậy câu chuyện Nguyễn chí Vịnh đương nhiên không chỉ là câu  chuyện thời sự mà còn mang tính lịch sử và quy luật.
Phải khẳng định Nguyễn Chí Vịnh là sản phẩm tất yếu của  chế độ độc quyền, độc đảng, là Bóng ma tử thần của Hà nội mà thôi, không  có Vịnh này thì cũng có Vịnh khác. Nhưng qua câu chuyên của Vịnh có thể  thấy mấy điều như sau:
1- Nội bộ Đảng CSVN hoàn toàn bế tắc trong đường lối  phát triển và bảo vệ đất nước, khi mà cố thổi, đẩy Nguyễn Chí Vịnh.  Nguyễn Chí Vịnh có thể giải quyết được các mâu thuẫn ăn chia trong đảng  (chủ yếu là ăn chia ghế trong đại hội), thì điều này có thể đúng, Vịnh  có thể làm được. Vịnh vị trí không cao nhưng quyền lực lớn, nắm Tổng cục  2 là Vịnh đã như con rệp nằm trong chăn của các các uỷ viên TW rồi, vì  vậy Vịnh tha hồ tác oai, tác quái; một mặt đàn áp khống chế các nhân vật  chống đối (cả bên trong, bên ngoài Tổng cục 2), mặt khác thì củng cố  quyền lực, tranh thủ vơ vét làm giàu mà không phái nào, bên nào kêu la  gì hết mặc cho dư luận và nhiều vị cựu lãnh đạo trung kiên dâng sớ xử  trảm không biết bao nhiêu lần. Phái nào đấu tố lẫn nhau cũng sợ bị Vịnh  vạch áo. Thủ tướng Dũng thì dùng chiêu bài tha hoá Vịnh cho các Công ty  của Vịnh làm kinh tế bừa bãi, chộp dựt toàn những miếng béo bở đẻ khoá  miệng Vịnh lại. Tổng bí thư Mạnh muốn chơi Thủ tướng Dũng cũng cần bàn  tay bẩn của Vịnh nên đôn Vịnh lên như diều. Vịnh ăn cả hai mang danh và  lợi đều mỹ mãn cả. Bản chất của Vịnh thì về trình độ, tài năng kinh bang  tế thế thì coi như là số không; vô học nhưng lại vô cùng gian manh thủ  đoạn; đàn áp người cương trực để củng cố quyền lực của mình trên danh  nghĩa bảo vệ nội bộ, liên kêt bọn lâu la khác để tranh thủ vơ vét; bọn  này chơi với Vịnh vừa sợ Vịnh vừa lợi dụng và căm Vịnh. Một con người  như Vịnh mà đang là ngôi sao đang lên thì mới thấy nội bộ của Đảng CSVN  bị suy yếu và bế tắc như thế nào, vừa thống nhất lại vừa mâu thuẫn;  thống nhất vì đặc quyền đặc lợi, mâu thuẫn trong ăn chia.Nhưng xét cho cùng, khi Vịnh là nhân vật đang lên thì  đây cũng là biểu hiện một giải pháp thoả hiệp mà các bên tạm chấp nhận,  nhưng trong đáy lòng còn canh cánh lo âu cho tương lai vì không ai có  thể chấp nhận và gửi gắm lòng tin cho Vịnh - chỗ này chính là hiểm hoạ  của CSVN.
2- Qua nhân sự chuẩn bị cho đại hội Đảng CSVN lần này,  đặc biệt là thổi đẩy Nguyễn Chí Vịnh, cho thấy bản chất không thay đổi  tham quyền cố vị của lãnh đạo CSVN, vì sao vậy? Cũng như Hitler, Stalin,  Saddam và hệ thống của chúng là những kẻ sát nhân của nhân loại huỷ  diệt dân tộc mà bàn tay đẫm máu của chúng không thể gột rửa, chúng không  bao giờ tự trao quyền lực cho chính nghĩa, cho nhân dân như lịch sử đã  chứng minh hoặc chúng tự cắn giết lẫn nhau, hoặc chúng bị nghiền nát  trong sự ghê tởm của các lực lượng tiến bộ và văn minh.
Ba mươi lăm năm thống nhất đất nước vết thương chiến  tranh bom đạn chưa hàn gắn, hàng triệu người con Việt Nam còn lang thang  trong cảnh tha hương không tiếng nói, sống trong câm lặng. Mỗi lần lãnh  đao CSVN kêu gọi về nước như là một ân huệ, anh em họ hàng gặp nhau mà  còn lo nói năng sợ lỡ không có đường về. Đất nước là Thiên đườmg của  lãnh đạo vơ vét, giàu có xa hoa, ăn chơi trác táng, đàn áp dân đen, là  địa ngục của hàng chục triệu dân không có tự do ngôn luận báo trí, hội  họp, mit tinh, bầu cử tự do; những quyền cơ bản của con người bị vứt bỏ,  mọi thành tựu là công lao của Đảng, từ miếng ăn đút vào miệng do mình  làm ra cũng phải cám ơn sự quan tâm của Đảng.
Dân Đức, dân Nga, dân Irăc có phải là bầy cừu không?  Trước đây họ là bầy cừu, bây giờ họ không. Dân Việt có là bầy cừu không?  Bây giờ chúng ta là bầy cừu, ngày mai chắc chắn chúng ta không. Cộng  sản VN có biết không? Chúng biết. Nhưng quá chậm rồi, ung thư đã di căn  và đang giãy giụa điên cuồng trước khi chết như Hitler, Saddam... Tự do  phải đến, nó là quy luật tất yếu của lich sử. Diễn biến của nội bộ Đảng  CSVN qua bộ máy nhân sư điển hình là nhân vật Nguyễn Chí Vinh soi tỏ rất  rõ điều này.
 

 
 
 
 
 
 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét