Mẹ Nấm
Ban biên tập web Việt Tân: Tiết mục  "Làng Dân Báo" sẽ giới thiệu thường xuyên đến quý độc giả những bài viết  đa dạng từ các cây viết bloggers. Đây là những trăn trở chân thực và  "ngoài luồng" của quần chúng Việt Nam.
Với mục tiêu trên, chúng tôi xin giới thiệu đến quý độc  giả bài viết của blogger Mẹ Nấm nhan đề "Ai mới là kẻ thù của dân tộc  Việt Nam" (http://menam0.multiply.com/journal/item/303/)
— -
Vừa đọc được bài phân tích "Kẻ thù của kẻ thù" của Trung  Bảo trên Facebook, một bài viết ngắn gọn nhưng nói lên được khá nhiều  điều.
Ý kiến cá nhân của tôi cho rằng, chính sách ngoại giao  khôn ngoan nhất của một quốc gia là biết dựa vào nhau để tất cả cùng tồn  tại có lợi. Hãy nhìn thế mượn lực đối trọng của Nhật Bản, Hàn Quốc, Đài  Loan hay trung hòa hơn là Thái Lan và Singapore… đó mới thật sự là mềm  mỏng, khôn khéo đúng mực trong đường lối ngoại giao.
Vấn đề thực sự ở đây, theo tôi, đó là quyết định của chính quyền.
Một đất nước chỉ thực sự vững mạnh và phát triển nếu  biết phát huy và tận dụng nội lực toàn dân (hay dùng đúng ngôn ngữ kách  mệnh đó là: sức mạnh nhân dân).
Ngoại giao không có nghĩa là đem lợi ích của toàn dân  tộc, nhất là vấn đề quyền lợi và chủ quyền quốc gia đặt lên bàn đàm phán  để kéo dài sự tồn tại của một chính quyền.Nếu chính quyền nào đem lợi ích quốc gia ra để mặc cả  cho quyền lực và sự sống còn của mình, thì đó là sự thất bại, là hành  động hèn kém và có tội với dân tộc.
Phải nhớ rằng, nhân dân và sự ủng hộ của toàn dân mới là  một trong những yếu tố chính để quyết định sự tồn vong của một chính  quyền.
Quay trở lại chuyện làm bạn với kẻ thù, Mỹ hay Trung  Quốc, ai cũng có thể đưa ra câu trả lời, tuy nhiên, quyết định cuối cùng  lại nằm trong tay những người nắm chính quyền.
Làm "hàng xóm tốt" với Trung Quốc, cái được lớn nhất chỉ  có chính quyền hưởng lợi, còn cả dân tộc phải nghẹn ngào cúi đầu. Kết  cục đó hẳn ai cũng thấy. Người dân Việt Nam, sống trên đất nước Việt  Nam, kêu gọi lòng tự hào dân tộc và ý thức chủ quyền dân tộc thì bị trù  dập, bị đàn áp, bị bắt bớ, chỉ vì chính quyền muốn "định hướng" lòng yêu  nước - để có lợi cho ngoại giao.
Có nên không khi bắt tay với một tên hàng xóm đầy dã tâm chưa bao giờ từ bỏ mộng thôn tính láng giềng?
Muốn làm bạn với Mỹ, nhưng thay vì chìa bàn tay ra để  bắt tay họ theo đúng kiểu ngoại giao thì lại chừa lại vài ngón? Mặc cả  "quyền lợi cho đồng bào" (*) (trong vụ dioxin) nhưng lại láu cá giấu  nhẹm những yêu cầu về tự do - dân chủ. Không thể có bạn hay đồng minh  theo kiểu gian manh thế này.
Như tôi đã từng nói Việt Nam, chỉ thực sự có uy tín và vị thế khi thôi đóng vai một con điếm muốn ngủ ở cả hai giường.
Muốn làm được điều này thì quyết định ngoại giao phải  nằm trong tay những người có tài, có đủ Trí - Dũng và Tâm, để đặt quyền  lợi của toàn dân tộc lên trên lợi ích của chính quyền.
Không khó, nhưng có dám làm hay không - đó mới là vấn đề.
Rõ ràng là không có kẻ thù nào nguy hiểm hơn bằng việc  tự biến mình thành kẻ thù trong mắt người khác bằng sự dối trá và gian  manh.
Ai mới là kẻ thù thật sự của dân tộc Việt Nam? - Câu hỏi này chỉ có người dân Việt Nam mới có câu trả lời chính xác nhất.
(*) chữ của Trung Bảo trong bài "Kẻ thù của kẻ thù"
 

 
 
 
 
 
 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét