Điểm lại tình hình xã hội Việt Nam năm 2009, ai cũng dễ  dàng thấy rằng, bên cạnh sự phi lý và bất công trong xã hội ngày càng  gia tăng, thì nhịp độ và cường độ các chiến dịch của nhà cầm quyền nhằm  trấn áp những người yêu nước cũng đi lên một cao điểm mới. Đồng thời là  việc thực hiện chiến thuật và thủ thuật mới mẻ để triệt hạ tôn giáo, bóp  nghẹt phản biện và bưng bít thông tin... Những việc làm đó đã được nhà  nước cộng sản Việt Nam đồng loạt tiến hành đã nói lên điều gì?
Tình trạng lấy đất của dân nghèo để thực hiện các dự án  không phục vụ nhu cầu dân sinh hoặc chia cho quan chức làm của riêng, là  vấn nạn khó có giải đáp. Hình ảnh những bà mẹ Việt Nam có công với cách  mạng phải lặn lội hàng ngàn cây số, dầm mưa dãi nắng kêu oan trước văn  phòng chính phủ và phủ thủ tướng, đã trở nên quen thuộc; nhưng tất cả  câu trả lời chỉ là một sự im lặng đáng nguyền rủa. Chua xót nhất là các  chiến dịch khủng bố toàn diện những người can đảm bày tỏ chính kiến và  lòng yêu nước, như các blogger: Điếu Cày, Người Buôn Gió, Đoan Trang,  Change We Need (Trần Huỳnh Duy Thức) v.v...; sau đó là chiến dịch phá  hoại các trang mạng phản biện và phản ánh thực trạng xã hội, của những  trí thức có lòng với đất nước như tạp chí Tia Sáng, trang Bauxite Việt  Nam...
Đặc biệt, 2009 còn là năm các tôn giáo bị đàn áp với  cường độ khốc liệt hơn và trên bình diện rộng lớn hơn. Biến cố Thái Hà,  Tam Tòa, Loan Lý chưa kịp nguội xuống, thì pháp nạn Bát Nhã và chiến  dịch đàn áp, khủng bố Đồng Chiêm đã bùng lên. Hiện tượng này đã đặt ra  những câu hỏi lớn không dễ trả lời: Phải chăng đảng đang cố gò cột cả xã  hội trước Đại Hội Đảng kỳ XI? Hay đó là cách ngăn chặn làn sóng phản  đối ngày càng dâng cao? Hoặc tất cả chỉ là những hiện tượng quen thuộc,  đã biến thành bản chất trong việc đấu đá nội bộ để tranh ngôi đoạt vị?
Dù gì đi nữa thì cách hành xử của nhà cầm quyền Việt Nam  đối với tôn giáo đã là câu trả lời cho những ai vẫn còn cố gắng tìm  cách để bao biện cho sự táng tận lương tâm của một nhà cầm quyền có dư  thừa sự độc ác để triệt tiêu mầm Thiện. Chiến thuật sử dụng cái gọi là  "quần chúng tự phát" để đàn áp tôn giáo tại Bát Nhã, Đồng Chiêm, Thủ  Đức, Linh Phổ,... là câu trả lời cho những ai còn nghi ngờ về bản chất  phi đạo đức và trí trá của một thể chế độc tài công an trị. Sau những  cách hành xử ngu xuẩn khó tưởng tượng được của nhà cầm quyền; có lẽ đã  đến lúc những người còn cố biện hộ cho chế độ nên nhìn nhận lại sự việc  bằng một con mắt tỉnh táo hơn.
Mặt khác, trong lịch sử dân tộc Việt Nam, chưa bao giờ  người ta chứng kiến một chiến lược của nhà cầm quyền nhằm hủy hoại nòi  giống, triệt tiêu tinh thần dân tộc bằng mọi cách như hiện nay.
Các lực lượng vũ trang hoặc bán vũ trang, thay vì để bảo  vệ đất nước và dân chúng thì bây giờ đã trở thành phương tiện đàn áp  người dân đang kêu gọi công lý và tự do. Quân đội nhân dân Việt Nam đã  và đang ở đâu khi hải quân Trung Quốc mặc sức hoành hành trên biển Đông?  Quân đội phục vụ ai, khi không bảo vệ được chủ quyền lãnh thổ cũng như  an toàn tài sản và tính mạng của chính ngư dân mình? Từ đó đã nẩy sinh một câu hỏi khác: “Phải chăng nhà cầm quyền Việt Nam  đang bị điều khiển bởi một bàn tay ma quỷ ở phía sau hậu trường?” Và  chính sự hèn nhát của giới lãnh đạo cộng sản Việt Nam đã tạo điều kiện  cho bàn tay ma quỷ đó len lỏi vào mọi ngõ ngách của xã hội Việt Nam.
Sự lệ thuộc vào Trung Quốc của bộ máy cầm quyền Việt Nam  đã khiến họ quyết tâm đẩy mạnh việc khai thác Bauxite ở Tây Nguyên. Bỏ  ngoài tai mọi lời cảnh tỉnh về sự huỷ hoại môi trường và an ninh của đất  nước. Bất chấp những cảnh cáo của tướng Võ Nguyên Giáp và các nhà trí  thức tâm huyết, giới lãnh đạo Hà Nội đã hạ bút ký kết vào những văn bản  tạo tiền lệ cho sự xuất hiện một lực lượng hùng hậu lao động của nước  "lạ" tại vị trí chiến lược của đất nước mình. Mở đường cho mối hoạ mất  nước ngày càng lớn hơn. Nhưng hèn hạ hơn cả là, do không thể ngụy biện  cho sự phụ thuộc của mình vào quan thầy phương bắc, những người cầm  quyền đã thẳng tay đàn áp, khủng bố và giam giữ những người dám lên  tiếng phản biện việc làm của nhà nước dẫn đến mối hoạ mất nước này.
Bên cạnh đó, phải chăng để kỷ niệm 60 năm bang giao với  đàn anh phương bắc, và cũng để dọn đường cho đại hội XI của đảng cộng  sản, nên họ cần phải có hàng lọat vụ trấn áp và bắt giam những người yêu  nước? Mà qua đó họ chứng tỏ được lòng trung thành với quan thày Trung  Quốc? Bản án dành cho Nguyễn Tiến Trung, Lê Công Định, Trần Huỳnh Duy  Thức và Lê Thăng Long, có khác gì vụ án Lưu Hiểu Ba của nước "lạ" bên  kia chứ??
Một đất nước mà những người cầm quyền luôn tìm cách đánh  tráo khái niệm của tự do, dân chủ và nhập nhằng lòng yêu nước với “yêu  tổ quốc xã hội chủ nghĩa”, để triệt tiêu lòng yêu nước đích thực của  người dân bằng những bản án nặng nề nhất, thì hỏi rằng tương lai đất  nước đó rồi sẽ đi về đâu?
Nhìn lại những diễn biến của năm 2009 và vẫn còn đang  tiếp tục, người ta sẽ dễ dàng nhận ra những toan tính, phát xuất từ tính  chất lạc hậu của cơ chế độc tài hiện tại. Đó là ra sức dập tắt xu hướng  chống Trung Quốc trong mọi tầng lớp dân Việt Nam, mà việc tạo nên những  “điểm nóng” khiến người dân xao lãng nguy cơ về mối hiểm họa đến từ  phương Bắc, hẳn phải là những chủ đích trong nỗ lực này. Bản chất “Hèn  với giặc, ác với dân” của giới lãnh đạo đảng cộng sản từ đó cũng thể  hiện rõ hơn qua những việc làm nêu trên của họ.
 

 
 
 
 
 
 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét